Chương 23: Truy đuổi

“Anh, anh đang suy nghĩ gì vậy?”

Cung Duy Diệp quay đầu, Duy Tuyết đang đứng cách đó không xa, hai tay đặt tại sau người, cười ngọt ngào với anh. Ánh trăng chiếu xuống nữ hài, dung nhan diễm lệ. Duy Tuyết, từ bao giờ em đã lớn đến vậy, chút bất tri bất giác, em đã trở thành một tiên nữ thu hút ánh mắt các chàng trai.

Nguyệt quang lạnh lùng, lạnh tới thấu sương, vây quanh nữ hài, ngân quang chiếu rọi mặt đất, rực rỡ chói mắt.

“Duy Tuyết.”

“Anh.” Cung Duy Tuyết khẽ vén váy, ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, tựa đầu trên vai anh, làm nũng nói. “Em thích anh nhất.”

“Sao tự dưng lại nói vậy?” Yêu thương khẽ vuốt lên tóc dài của cô, ôn nhu nhìn em gái anh thương yêu nhất.

“Em sợ anh quên à.”

“A?” Tự dưng nói chẳng ăn nhập gì vậy.

“Em sợ anh quên anh còn có một cô em gái khả ái lại rất yêu anh nha. Anh có gì không vui cứ nói với em, coi như thùng rác trút giận cũng được, không có vấn đề gì hết. Anh có phiền não, oán hận gì toàn bộ đều trút hết đi, như vậy anh mới không bởi buồn bực mà phá hỏng đầu óc vốn không thông minh mấy. Em sẽ không nổi giận đâu. Anh phải nhớ kỹ em mãi mãi là em gái anh, người em thích nhất vĩnh viễn là anh trai em, rất trọng yếu đấy, anh phải nhớ kỹ nha.”

“Duy Tuyết…” Khóe miệng nữ hài dần dần kéo về hai phía, hai má tròn tròn bị ép chặt, tượng như hai bông sen hé nở, tươi mát tinh thuần. Hai mắt loan loan, đoạt đi quang huy trên trời. Duy Tuyết, em đã trưởng thành rồi, biết an ủi anh nữa. Khẽ vuốt khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn. “Ân, người anh thích nhất cũng là Duy Tuyết, vĩnh viễn đều là Duy Tuyết. Chỉ cần em muốn gì anh nhất định sẽ hoàn thành. Anh không có việc gì buồn đâu, chỉ cần có Duy Tuyết bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ buồn phiền cả. Hơn nữa —”

Anh ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao. Giấc mộng hàng đêm, hình như gần trong gang tấc, nhưng dù anh vươn tay ra, dù có khát vọng cỡ nào, cũng vĩnh viễn, vĩnh viễn không chạm tới được, không chiếm được. Nguyên lai xa cách nhau đúng thiên địa. “Sau này sẽ không có buồn phiền nữa, sẽ không có nữa.” Từ bỏ tình cảm, sẽ không cần đau lòng nữa.

“Anh…”

Anh đã mệt mỏi lắm rồi, đúng không. Anh mệt mỏi tới mức bước đi trên sân ga cũng trầm trọng như vậy, hai tay cầm hành lý vô lực lắc lư, thân thể lung lay sắp đổ, anh, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra làm anh không thể chịu đựng được à? Thứ gì đã trộm đi nụ cười của anh vậy? Anh không thể nói cho em biết sao?

Có phải bởi — chị tiểu Phàm không?

Khi em không ở bên anh, chẳn lẽ chị ấy đã nói gì với anh? Anh…

“Nếu anh gặp chuyện không vui nhất định phải nói cho em biết đấy.”

“Đồng ý!” Vươn ngón út, ngoắc tay với Duy Tuyết, cùng nhau hứa hẹn. Duy Tuyết, anh sẽ không để em phải lo lắng cho anh nữa.

Dùng xong bữa sáng, Cung Duy Tuyết vội vàng thu dọn bàn ăn, chợt di động tại trước ngực phát ra bài hát mới nhất.

Gì đây? Số lạ? Nghiêng đầu, ấn nút nghe. “Alô?”

“Duy Tuyết, anh Phương Diễm đây.”

“Phương đại ca?” Mở to mắt, bất khả tin tưởng hét lớn, “Đúng Phương đại ca à?”

“Anh đây, công chúa bé, em có thể đừng lớn tiếng như vậy không, lỗ tai anh sắp điếc rồi.”

“Ủa, nhưng sao Phương đại ca lại biết số máy em, anh em nói cho anh à?”

“Không phải, Tử Phàm cho anh biết. Duy Tuyết, anh em — về đấy rồi phải không?”

“Đúng rồi, anh ấy mới về chiều hôm kia.”

“Duy Tuyết, anh nói cho em biết một bí mật, em có đồng ý không kể cho người khác biết không?”

“Bí mật à? Tốt, anh nói đi.”

“Giờ anh đang ở Lâm Huyền, đại khái hai giờ nữa sẽ ở trước mặt em.”

“A —” Làm sao vậy? Anh ấy đang ở Lâm Huyền? Vì sao chứ? “Phương đại ca, anh không đùa em đấy chứ?”

“Anh cần gì phải lừa em, đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết.”

“Thế nhưng, thế nhưng — anh tới cùng chị tiểu Phàm à?”

“Không. Anh không bảo cô ấy anh tới đây.”

“Phương đại ca, anh cùng chị Tử Phàm có phải — có phải đã xác định quan hệ không?”

“Xác định quan hệ? Em yên tâm đi, anh cùng Tử Phàm không giống em nghĩ đâu, tuyệt đối không có gì hết.”

“Thế sao anh em trông khổ sở vậy? Em cứ tưởng anh ấy thua anh rồi.”

“Khổ sở à… Như vậy a…”

“Ân, từ lúc anh ấy về nhà, lúc nào cũng như tâm sự trọng trọng, trước đây anh ấy chưa bao giờ như vậy, chỉ cần em ở trước mặt anh ấy, chỉ cần anh ấy thấy em sẽ luôn cười rất vui vẻ. Nhưng lần này dù em đùa anh ấy thế nào đều không có tác dụng gì cả, chỉ biết miễn cưỡng cười thôi. Phương đại ca, kỳ thực anh em rất thích chị tiểu Phàm, anh có thể, có thể đừng cùng anh ấy tranh giành nữa được không?”

“Duy Tuyết, chúng ta đừng nhắc tới tiểu Phàm nữa được chứ? Đừng cho anh em biết anh tới, cho anh ấy ngạc nhiên một phen.”

“Thế nhưng —”

“Duy Tuyết, anh nghe tiểu Phàm kể vài chuyện về nhà em, cả hai đang ở — nhà cô ấy à?”

“Ân, đã nhiều năm rồi.”

“Em kể lại cho anh nghe được không, anh muốn biết.”

Lý giải mới có thể rút ngắn khoảng cách, không cho anh cơ hội chạy trốn, tôi sẽ đứng ngay tại trước mặt anh. Nếu anh không muốn tới gần, vậy để tôi bước nhanh hơn một chút, bước vào trong ngực anh.

Duy Diệp, mặc kệ anh chạy trốn tới tận đâu, sợi chỉ kết nối chúng ta thủy chung không thể cắt đứt. Dù cho vài năm sau hình đồng người lạ, dù chỉ gặp thoáng qua, sợi chỉ buộc chặt trái tim chúng ta vẫn nhẹ nhàng run lên, đau đớn làm trái tim hầu như tan vỡ. Nhưng tôi chưa từng hối hận, ngày hôm nay tôi bước lên con đường này, kéo anh tới gần tôi hơn.

“Đây là —”

“Món quà này cháu biếu tặng hai bác, máy này hai bác dùng tốt lắm đấy ạ, nó rất có lợi cho xương cổ của người già…” Phương Diễm ngồi trên sô pha đối diện cha mẹ của Trữ Tử Phàm, lễ phép mỉm cười giải thích.

Lúc cơm trưa, khách không mời mà đến dẫn theo bao lớn bao nhỏ bước vào tiểu viện của Trữ gia, trong lúc nhất thời, mọi người đều sợ ngây người. Cung Duy Diệp càng trợn to mắt, sửng sốt hơn nửa ngày mới tỉnh lại, làm Phương Diễm hối hận không chụp lại một kiểu làm kỷ niệm.

Biết nam nhân này gần đây đang theo đuổi Trữ Tử Phàm, cha mẹ cô cũng không thể nói gì, khách khí mời gã vào phòng, hầu như tất cả mọi người không hẹn mà cũng nhìn phía Cung Duy Diệp.

Ai!

Quả là một thân phận xấu hổ. Cung Duy Diệp cười khổ, ngồi xuống ghế bên cửa sổ.

Bạn trai hiện tại đã tới cửa lấy lòng cha mẹ vợ tương lai, vậy anh cái tên tình địch thua trận kia còn ở đây làm gì. Đồng tình? Trào phúng? Xin mời buông tha anh đi! Anh đã đáng thương lắm rồi, chẳng lẽ không thể chừa lại chút tự tôn cho anh à?

“Sao lại thế chứ. Cậu tới đây chơi được rồi, mua những thứ này làm gì.” Trữ bá mẫu hơi đẩy quà tặng về phía gã, khóe mắt liếc nhìn nam nhân ngồi bên cửa sổ. Thảo nào Duy Diệp lần này trở về vẫn không vui, nguyên lai — Tử Phàm thích gã này.

“Bác à, cháu là bằng hữu của Tử Phàm, nếu tới thăm nhà cô ấy sao có thể đi tay không. Đây chỉ là chút tâm ý của cháu thôi, hai bác nhận đi ạ.” Ứng xử có phép tắc là pháp bảo của gã, nụ cười tự tin thường thường làm gã ghi điểm nhiều hơn.

“Nhưng —”

Ánh sáng ôn nhu qua khe cửa chiếu vào mặt anh, Cung Duy Diệp miễn cưỡng nhắm mắt lại. Hoa hồng trong viện được diễm dương tưới tắm hé nở rực rỡ, hương thơm cũng len lén đột kích mũi anh, ánh nắng chiếu vào vại nước phản quang bốn phía, gió mát hiu hiu thổi qua, đánh vỡ bề mặt lặng yên, gợn sóng nhợt nhạt lay động trên mặt nước, đuổi đi áo khoác của tha.

Đây là quê hương anh đã ở vài chục năm, mộng tưởng của anh cùng Trữ Tử Phàm, sau này khi đã về già, đầu bạc răng long, hẹn nhau trở về đây, trở thành hàng xóm, mãn nguyện sống nốt quãng đời còn lại.

Anh yêu nơi đây, đây là nơi cha mẹ anh vĩnh viễn nằm lại, tương lai, anh mong muốn cũng được chôn tại đây, làm bạn thủ hộ nơi trữ tĩnh này.

“Cháu tới đây thăm hai bác, nhân tiện nghỉ ở đây vài ngày, mong được hai bác chiếu cố.”

Ở vài ngày? Cung Duy Diệp làm bộ vô ý nghe được đối thoại của họ, bất tự giác khẽ nhíu mày.

“Úc, vậy cậu ở tạm phòng Diệp nhi đi, tôi ở cùng phòng tiểu Tuyết, Diệp nhi, cháu ngủ cùng Trữ bá phụ được không?” Trữ bá mẫu vốn tính nóng vội, nói xong liền đứng dậy chuẩn bị dọn phòng.

“Có —” Vừa định nói có thể đã bị Phương Diễm đoạt mất. “Không cần phiền phức vậy đâu ạ, cháu ở cùng phòng Duy Diệp được rồi mà.”

“A?” Cái này, cái này — Trữ bá mẫu khó xử nhìn Cung Duy Diệp. Thằng bé không biết nghĩ sao đây? Mà tên này cũng lạ lùng thật, lại còn muốn ở cùng phòng với Duy Diệp nữa, thân phận hai người cũng —

“Cứ để cháu ngủ cùng chú, lâu rồi cháu không cùng chú nói chuyện, lần này có thể tha hồ nói.” Cung Duy Diệp đứng dậy, khách khí nói. Ánh mắt lơ đãng chạm vào nhãn thần mang chút oán hận cùng trách cứ của Phương Diễm liền vội vã rời đi.

“Vậy cũng được, chỉ cần cháu không chê chú ngáy to là được rồi.” Trữ bá phụ trên khuôn mặt khắc đầy vết tích thời gian nhẹ nhàng cười.

“Ha ha…”

“Đều do con nhóc tiểu Phàm, gì mà không cho người khác ngủ trên giường của mình. Con gái a, lúc nào cũng thích sạch sẽ, cũng không còn cách nào khác.” Trữ bá mẫu cười giải thích.

Phương Diễm xoay người, lấy một gói quà đưa cho Cung Duy Tuyết. “Công chúa bé, món quà này tặng em.”

“A? Em cũng có à?” Duy Tuyết hài lòng nhận gói quà, mắt to tinh ranh chớp chớp. “Gì vậy ạ?”

“Em mở ra xem đi.”

Khẩn cấp bóc giấy bọc, mở nắp hộp, một chiếc ipod đời mới màu hồng nhạt hiện ra trước mắt cô. “Trời ơi, đẹp quá, Phương đại ca, anh tuyệt quá.” Cung Duy Tuyết hoạt bát, cởi mở ôm lấy cổ Phương Diễm, ôm lấy gã hoan hô nhảy nhót một lúc.

“Em thích là được.” Khẽ bóp khuôn mặt trắng nõn của cô. Quả nhiên, có vài phần giống người kia.

Thừa dịp Phương Diễm cùng Trữ bá phụ nói chuyện mùa màng năm nay cùng tình hình của Tử Phàm, Duy Tuyết hiếu động trong lúc vô ý nhìn thấy một chiếc túi rất nặng gã vẫn cầm theo. Bên trong chắc để hoa quả, nhưng sao lớn thế nhỉ, không biết có gì đây.

Hiếu kỳ khẽ mở ra xem. “A, đúng ô mai, có phải ô mai lần trước anh em mang về không? Có cả quả mâm xôi nữa. A! Còn cả hạt dẻ, nhiều đồ ngon quá.”

Không xong! Phương Diễm cuống quýt xoay người, vội vàng che miệng túi, có chút xấu hổ cười nói: “Cái này muốn đưa Duy Diệp, nếu tiểu Tuyết thích lần sau anh sẽ mua cho em rất nhiều, được không?” Nam nhân kia gã mua gì cũng nhất quyết không nhận, vừa nghĩ tới vụ di động lần trước, gã đã muốn phát hỏa. Một nghìn đồng tiền anh ta gửi tới cũng biến mất dưới lửa giận của gã.

“A? Vâng…” Ngây ngốc gật đầu, bỏ đi tham trảo vừa định vươn ra, lăng lăng nhìn anh trai, lại nhìn Phương Diễm.

Người kia —

Cung Duy Diệp tức giận tựa đầu chuyển hướng ngoài cửa sổ, một chú bướm nhanh nhẹn bay qua bụi hoa, giương cánh hướng về bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Khí trời đẹp quá, năm nay sẽ thu hoạch được nhiều đây.

“Cho anh.” Đặt túi tại trước mặt anh, Phương Diễm đặt mông ngồi lên giường anh. Nơi này thật khó tìm, hại gã đi mãi mới tìm tới chỗ này, cũng may không bị lạc đường. Chân đều nhanh mệt muốn chặt đứt, còn phải cầm mấy thứ tặng tên kia, mà toàn thứ nặng.

Mở túi, một chiếc hộp trong suốt bên trong chứa những viên ô mai tròn tròn ngon lành, màu hồng mê người, được sắp xếp chỉnh tề, một tầng một tầng, không bị ép lại. Đây chắc là hàng cao cấp! Cầm lấy một viên để vào trong miệng, vẫn vị ngọt quen thuộc kia, kỷ niệm mang theo chút chua xót lan tràn toàn thân.

Kéo thân thể uể oải ngồi bên anh, Phương Diễm mở túi, lấy ra túi hạt dẻ, tiện tay bóc vỏ, cẩn thận để hạt dẻ đã được bóc vỏ để ở một bên, cứ như vậy yên lặng phục vụ, không nói lời nào.

“Không cần, cũng không khó bóc, để tôi tự làm.” Cung Duy Diệp mở miệng khuyên can.

“Tôi quen rồi.” Không thèm ngẩng đầu, tiếp tục làm việc.

Đích xác, đúng thói quen. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bọn họ ở chung, gã cũng hay mua một túi hạt dẻ, bóc vỏ đưa tới trước mặt nam nhân, tựa hồ nhìn anh vừa xem TV vừa vui vẻ ăn, chỉ vậy cũng thấy hạnh phúc.

Loài người, thực sự là động vật không có tự trọng!

Tại trong phòng Cung Duy Diệp, hai nam nhân vẫn duy trì trầm mặc, không ai lên tiếng phá vỡ.

“Sao tiểu Phàm không về cùng cậu?” Không muốn cứ tiếp tục im lặng như vậy, Cung Duy Diệp ép buộc chính tìm chủ đề.

“Sao tôi phải đi cùng cô ấy?” Ngẩng đầu nhìn thẳng anh, Phương Diễm tâm tình cực độ bất hảo.

Anh nói gì sai à? Phương Diễm làm gì trông như có cừu oán với anh? Cung Duy Diệp không còn cách nào tiếp tục cúi đầu trầm mặc. Bọn họ nhất định từ lúc mới sinh đã tương sinh tương khắc, nếu không sao chưa nói được hai câu đã lại cãi nhau.

“Anh rốt cuộc đang nghĩ gì?”

“Hả?” Bị thanh âm của gã làm giật mình, Cung Duy Diệp nghi hoặc ngẩng đầu.

“Gì mà không gặp tôi nữa, không liên hệ nữa, Cung Duy Diệp, tôi làm gì sai à?” Kiêu ngạo chất vấn.

“Không có, tôi chỉ nghĩ đúng —”

“Đừng có nói tình địch gì nữa, tôi không muốn nghe những lời này, cho tôi một lý do chính đáng. Anh vẫn giận chuyện đánh nhau hôm trước à? Không phải tôi đã xin lỗi anh rồi sao? Xin lỗi cũng đã nói, anh còn muốn gì nữa? Quỳ xuống cầu xin anh phải?”

“Tôi không có giận cậu chuyện đó, cậu đừng nghĩ linh tinh.”

“Vậy rốt cuộc vì sao?”

Cậu muốn tôi nói gì? Nói cho cậu biết tình cảm của tôi với cậu? Nói từ khi chia tay cậu, hôm này tôi cũng nhớ cậu? Nói tôi hi vọng được trở về nhà cậu đến thế nào? Chỉ cần, chỉ cần làm bằng hữu cũng được, chỉ cần có thể trở lại những ngày ở cùng nhau, chỉ cần được ở bên cậu, trở lại những ngày đó. Phương Diễm, cậu muốn nghe những lời này?

Tôi vô pháp nói ra —

Vốn cho rằng vẫn còn có thể tiếp tục ở bên cậu, vốn cho rằng chỉ cần tiểu Phàm không quyết định, chúng ta, chúng ta có thể —

Đừng ôn nhu với tôi nữa, đừng để tôi hiểu nhầm, tôi chỉ muốn rời khỏi cậu cũng không được?

Vì sao đưa tôi cơ hội để tôi hãm sâu? Vĩnh viễn không gặp lại không được sao? Bất năng yêu, bất năng tưởng, ngay tưởng niệm cũng là tội lỗi, Phương Diễm, chỉ gọi tên cậu thôi, trái tim tôi cũng đã đau nhức rồi.

Tôi không có bề ngoài xinh đẹp như tiểu Phàm; cá tính tôi không hoạt bát, khả ái như cô ấy; tôi không thể giống cô ấy ôm lấy tay cậu, thỏa thích làm nũng cậu; tôi không thể mỗi sáng sớm đưa tới bên giường cậu một chén sữa nóng, một câu thân ái gọi cậu tỉnh dậy; tôi không thể tại trên đường cái trước mặt bao người quang minh chính đại nắm tay cậu, nguyên lai ái tình có thể biểu hiện dưới ánh mặt trời cũng là một loại hạnh phúc; nếu cậu sinh bệnh, tôi cũng không thể chăm sóc cậu chu đáo được, phải để cậu uống thuốc gì, nấu cháo như thế nào tôi cũng không biết; nếu cậu tức giận, sợ rằng ngay cả dỗ dành cậu tôi cũng làm không được, chỉ biết cùng cậu cãi vã, thậm chí cùng cậu đánh nhau.

Ngay cả việc tối thiểu, đơn giản nhất, chỉ là một nữ nhân thôi tôi đều làm không được, tôi có thể hy vọng gì đây.

“Không vì sao cả. Quên hết những lời đó đi.” Tìm không ra giải thích, Cung Duy Diệp đứng lên, đi về phía cửa, “Cậu đi tắm trước đi, cứ ngủ một lúc, ăn tối tôi sẽ đánh thức cậu.”

“Duy Diệp —”

Cậu không nên chỉ gọi tên tôi, cái giọng hung ác kia mới hợp với tôi. “Chuyện gì?”

“Anh — anh dự định lúc nào trở lại?” Lẽ nào ở bên tôi thêm chút nữa cũng làm anh buồn chán? Sao anh phải vội vã ly khai?

“Khoảng mười ngày nữa! Hết nghỉ phép tôi sẽ trở về.”

Chẳng lẽ không chừa chút thời gian nào cho tôi? “Mười ngày? Anh đều định ở đây? Anh không muốn tới chỗ khác chơi à? Tôi, tôi có rất nhiều bằng hữu, có thể có vé chiêu đãi, không cần bỏ tiền liền —”

“Không cần.” Cắt đứt lời gã, Cung Duy Diệp xoay người hướng phía cửa, mở cửa, đột nhiên nhớ tới gì, anh quay lại nhìn nam nhân. “Phương Diễm, vì sao cậu muốn tới đây?”

“Bởi vì anh ở đây.” Ngay cả một giây do dự cũng không có, thốt ra.

“Bởi vì, tôi ở đây?” Cậu có biết cậu đang nói gì không? Xin cậu đừng nói những lời làm tôi hiểu lầm —

“Duy Diệp, anh biết thế nào là truy đuổi không?” Thật sâu nhìn nam nhân trước mặt, khắc sâu thân ảnh anh vào đáy mắt, Phương Diễm chậm rãi mở miệng. “Mục tiêu ở trước mặt, mặc kệ mất bao nhiêu thời gian, mặc kệ phải nỗ lực nhiều đến thế nào, luôn luôn đuổi theo mục tiêu vẫn không ngừng bỏ trốn. Dù cho mục tiêu kia chính từng chán ghét, chỉ biết cùng chính cãi nhau, chọc chính tức giận, dù cho chính có chiếm được mục tiêu cũng không có gì hay, dù cho mục tiêu kia chỉ biết chạy trốn, chính vẫn sẽ đuổi theo bước chân tha, chạy đến chân trời góc bể cũng không sao, chạy đến cân bì lực kiệt cũng chẳng màng, chỉ cần chưa bắt được tha sẽ không thể dừng lại. Chỉ tới khi nào cùng người đó đứng trên cùng một con đường, nắm chặt tay người đó, không bao giờ buông ra nữa.”

Phương Diễm.

Ánh mắt cậu đang nhìn ai? Trong mắt cậu có bóng hình ai? Cậu đang nói gì với tôi vậy?

Tôi không hiểu ý của cậu, tôi cũng không dám nhượng chính hiểu, cậu đang hồ đồ gì vậy, sao lại nói năng lộn xộn thế.

Truy đuổi, đúng vậy, cậu đang truy đuổi, nhưng diễn viên kia không nên là tôi, mục tiêu của cậu đang ở ngay phía sau cậu, chờ cậu xoay người tới bên cô ấy.

Phương Diễm, hãy tới bên tiểu Phàm đi, cô ấy đã sớm yêu cậu rồi, chỉ có tôi không hề hay biết gì hết, cứ ngây ngốc sắm vai phụ vô vị, giúp cả hai sớm ở bên nhau.

Phương Diễm, đừng nhìn tôi nữa, tôi không chịu nổi đường nhìn của cậu, tôi không dám nhìn thẳng cậu nữa.

Phương Diễm, Phương Diễm…

Cung Duy Diệp rời khỏi phòng, bầu trời một mảnh xanh ngắt không một gợn mây.

Vì sao vẫn là nhan sắc u buồn kia, trên khuôn mặt của cậu, lại thành kiêu ngạo bất tuân, hung hăng ương ngạnh.

Kỳ thực giấu kín trong lòng cũng đủ rồi, tình yêu vĩnh viễn không được phép nói ra, hay như bầu trời xanh thẳm kia, truy đuổi suốt đời.

Mỗi khi trời nắng, là ngày tôi nhớ đến cậu, liếc nhìn lên bầu trời, đem toàn bộ hồi ức trở thành ấn ký cậu yêu tôi, chỉ vậy thôi tôi có thể mỉm cười đi nốt quãng đời còn lại.

Ôn nhu của cậu, tính khí của cậu, chu đáo của cậu, rống giận của cậu, săn sóc của cậu, kỳ quặc của cậu… tất cả cứ xem như cậu đã từng yêu tôi…

Lén lút đem chúng chú giải như vậy, chú giải không ai biết, dùng phương thức này yêu cậu, dùng phương thức này quên cậu…

Phương Diễm, một ngày nào đó, tôi sẽ mỉm cười chúc cậu hạnh phúc. Biết đâu hai mươi tám năm nữa, tôi có thể quên đi tình cảm này, tình cảm nực cười…

Hay có thể sớm nói với cậu một tiếng — tạm biệt!