Chương 14: Tưởng niệm

“Linh…”

“Alô…”

“Tới đây đi, cô ấy muốn cùng đồng nghiệp chơi tennis.”

“Gì cơ? Xin hỏi anh tìm ai?”

“Ân? Cung Duy Diệp đâu?”

“Úc, anh tìm Cung đại ca à? Công ty nghỉ tết, anh ấy về quê rồi.”

“Về quê?”

“Đúng vậy, về từ sáng nay. Xin hỏi anh tìm anh ấy có việc gấp mạ, khi anh ấy về tôi sẽ nhắn lại giúp anh.”

“Anh là…”

“Úc, tôi ở ký túc xá cùng anh ấy, hai chúng tôi cùng phòng.”

“Tôi biết rồi, cũng không có chuyện gì quan trọng, anh ta về tôi sẽ gọi lại sau, tạm biệt.”

Cắt cuộc gọi, Phương Diễm ngồi dựa vào ghế.

Về quê à — hôm qua còn gặp mặt, cư nhiên không báo một tiếng đã đi. Đã sắp tết rồi a…

Hiện tại hẳn đã về nhà ba, hẳn đúng cùng người nhà đoàn tụ ba, vẻ mặt tươi cười ngu ngốc kia cũng bày ra cấp người nhà ba!

Người kia, nói cho gã biết một tiếng có làm sao. Gần đây cứ một hai ngày bọn họ lại gặp mặt, hầu hết đều không có mặt Trữ Tử Phàm, cư nhiên đã quen với việc thường xuyên gặp nhau, đúng đã xem anh ta là bằng hữu mạ?

Còn anh ta nghĩ thế nào chứ? Về quê cũng không nói với gã, không nghĩ gã sẽ tìm mạ?

Phương Diễm không khỏi cười nhạo chính vô vị — rốt cuộc mày đang nghĩ gì vậy, Phương Diễm, anh ta đi không phải rất tốt mạ? Mày sẽ có thời gian ở riêng bên Trữ Tử Phàm, cũng không sợ có người quấy rối, không cần lo lắng có kẻ thứ ba xen vào, mày có thể tán tỉnh cô ta, bày ra nhiều bẫy rập ôn nhu, đúng cô ta…

Oán giận ném tài liệu trong tay, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy dễ chịu, luôn có một cổ hờn dỗi tại ngực, không chỗ phát tiết.

Trò chơi không có đối thủ luôn mất đi hứng thú, gã liên động lực hành động cũng mất hết.

Cung Duy Diệp, anh nghe đây, tôi chỉ không muốn chơi xấu, không muốn thừa dịp nhảy vào mà thôi. Nếu anh không muốn sớm bị bại trận, nhanh chóng trở về cho tôi.

Bằng không, tôi sẽ —

Tôi sẽ —

Anh, muốn đi bao lâu?

Ngày thứ hai

“Phương Diễm, đang nghĩ gì vậy?” Trữ Tử Phàm tươi cười tới trước mặt gã.

“Không có gì. Tử Phàm, sắp tết rồi em không về quê mạ?” Hình như hai người cùng quê đúng không? Trước đây từng thấy anh ta nhắc tới.

“Anh cũng biết đấy, thời gian này công ty quảng cáo rất bận, em lại là người mới, sao có thể xin nghỉ ni, đợi khi nào em quen thuộc ở đây hơn đã.”

“Quê em rất đẹp mạ?” Tuy nơi đó còn lạc hậu nhưng phong cảnh rất đẹp, anh ta từng nói như vậy ba.

“Đương nhiên đẹp rồi. Thiên nhiên hoang xơ, nơi đó còn chưa bị khai thác, sau này có cơ hội tới thăm quê em ba!”

“Đồng ý.” Nhớ khi uống rượu, anh ta cũng từng mời chính như vậy.

Phương Diễm nghĩ chính sắp điên rồi. Làm gì chứ. Sao mỗi một lời nói mỗi một câu chuyện đều nhớ tới tên vô vị kia. Chắc phải tới gặp thấy thuốc tâm lý thôi.

Ngày thứ năm

Sân golf

“Tinh thần ông hôm nay không tốt a!” Bạn tốt tay cầm gậy golf đi tới trước mặt Phương Diễm chế nhạo, “Chắc không phải đêm qua lại đại chiến ba.”

“Nói linh tinh, ông nghĩ tôi là ông chắc.” Buồn bực ném gậy golf, Phương Diễm tới bên bàn ngồi nghỉ, rót một cốc nước uống, chính không mất đi cỗ hỏa vô danh trong ngực.

“Đúng rồi, mai tôi định tới khu du lịch XX một chuyến, cùng đi đi. Gần đây thấy ông luôn muốn phát hỏa, đi ra giải sầu luôn.”

“Ông muốn tới khu du lịch?” Nghe được tin tức, Phương Diễm ngừng uống nước ngẩng lên hỏi.

“Đúng vậy. Sao thế?” Để làm chi kinh ngạc như vậy.

“Úc, không có gì.” Bình tĩnh lại, Phương Diễm vô pháp lý giải chính cử động, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh nói tránh đi.

Dừng lại một chút, nhỏ giọng nói. “Mua giúp tôi ít ô mai.”

Ngày thứ bảy

“Ha ha…” Tại đêm giao thừa vạn gia đoàn tụ, toàn bộ gia tộc đều tập trung, có vẻ náo nhiệt không gì sánh được.

Phương Diễm tự nhiên thành đối tượng công kích của mọi người.

“Tiểu Diễm a, cháu cũng trưởng thành rồi, cũng nên kiếm bạn gái ba!”

“Đúng đấy, đừng để ba mẹ cháu lo lắng nữa, sự nghiệp đương nhiên phải quan tâm, nhưng chung thân đại sự cũng không thể bỏ qua a!”

“Tiểu Diễm a, dừng chân ba, để bác giới thiệu với cháu mấy đám tốt. Có biết bao thiên kim tiểu thư đang mê mẩn tiểu Diễm của chúng ta a! Ai bảo thằng bé tuấn tú vậy ni, ha ha, nếu tôi nhỏ đi vài tuổi, tôi cũng muốn theo đuổi tiểu Diễm a.”

Phương Diễm cười trêu chọc, “Ha ha, cô ơi, cô béo lắm, cháu chỉ thích người gầy thôi — ôi, đừng đánh cháu nữa, cháu chỉ nói thật thôi mà. Ôi… ôi…”

“Thằng nhóc đáng chết kia, cô thấy mày muốn ăn đòn phải. Hôm nay cô không đánh cho mày rụng răng bất khả.” Nói xong, nữ nhân trung niên có chút mập mạp cầm lấy một gối dựa, đuổi Phương Diễm chạy khắp nhà.

“Ối, cháu không dám nữa, tha mạng a, tha mạng a!” Phương Diễm không hề mệt mỏi chạy tán loạn tại phòng khách đầy người.

“Được rồi, được rồi, hai người đừng náo loạn nữa. A Cảnh này, cô đã sắp bốn mươi rồi đấy, sao cứ như trẻ con vậy. Diễm nhi, con cũng đừng trêu cô nữa, cô ngã thì sao hả?” Đương chủ nhân, cha của Phương Diễm rốt cuộc chịu không nổi nữa phải lên tiếng.

“Tức chết được.” Nữ nhân trung niên ném gối dựa trong tay, ngồi vào sopha, thở phì phò, ánh mắt tức giận bắn về phía cháu trai luôn công kích nhược điểm của bà.

Phương Diễm cười đắc ý, chậm rãi nhìn về phía cửa sổ.

Tuyết rơi?

Dưới bầu trời đêm đen kịt hạ xuống nhiều đóa hoa tuyết, những đóa hoa trắng muốt phô thiên cái địa che lấp mọi thứ. Không khí lạnh lẽo, vắng vẻ càng làm nổi bật náo nhiệt trong phòng.

Chỗ tên kia tuyết cũng đang rơi mạ?

Có phải đang cùng người nhà quây quần ăn bữa cơm tất niên, cùng bằng hữu thân thích chơi đùa, thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngây ngốc?

Không giờ, Từ TV truyền tới tiếng chúc mừng năm mới, Phương Diễm mới ý thức được, gã muốn nói với nam nhân kia một câu “chúc mừng năm mới”, nhưng chuyện đơn giản này cũng không làm được.

Ngày thứ mười

“Uy, Phương Diễm, đầu năm đã gọi bọn này đi trượt tuyết, ông nhàn quá đấy, công ty sắp phá sản mạ?” Mang hảo trang phục, bạn tốt gian nan tới trước mặt gã.

“Ngậm cái miệng quạ đen của ông lại đi, chúng ta thi xem ai tới cây kia trước tiên.” Đeo kính râm, Phương Diễm không hề để ý tới bạn tốt ồn ào, dưới chân sử lực liền trượt ra ngoài.

Gió lạnh năm mới một chút sát qua mặt gã, cực độ hưởng thụ loại kí©h thí©ɧ hơi đau nhức này, gã càng cố sức trượt về phía trước.

Dĩ một tư thế duyên dáng kết thúc trận đấu, cười bỏ xuống kính râm, nhất thời cảm giác không thoải mái tràn ngập khuôn mặt tuấn tú. Khuôn mặt phóng đại của bạn tốt ngay trước mặt gã.

“Ha ha… Ông thua rồi, muốn mời khách a.”

Cư nhiên thua cậu ta, thật khó tin, Phương Diễm không hề lưỡng lự thốt ra. “Hảo, hôm nay tôi mời, mai ông mời tôi.”

Vừa thốt ra, gã mới phát hiện mình vừa nói gì. Kinh ngạc đứng đờ ra đó, không nghĩ ra bất cứ cớ gì để giải thích hành vi của mình. Rốt cuộc sao vậy chứ, gã sao lại, sao lại —

“Cái gì? Mai muốn tôi mời? Phương Diễm, ông không lầm ba, từ bao giờ ông keo kiệt vậy?”

Đúng vậy, Phương Diễm, từ bao giờ mày keo kiệt vậy, chỉ một bữa cơm cũng cùng tên kia tính toán, dù anh ta mời chỉ là tại quán ăn bình thường, cho dù mày khả dĩ dùng bữa tại nhà hàng cao cấp có mỹ nữ làm bạn. Phương Diễm, mày thật keo kiệt.

Tới mức chính cũng không tưởng tượng nổi.

Tiếng di động vang lên trong căn phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím, Phương Diễm cũng không nhìn liền ấn nút nhận. “Alô?”

“Uy, Phương Diễm mạ?” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói quen thuộc. “Cung Duy Diệp đây, buổi tối gặp mặt ba. Tôi có thứ cho cậu đấy.”

Cung — Duy Diệp!

Phương Diễm khẽ nhếch mi, tĩnh tĩnh nghe thanh âm có chút kích động tại đầu kia, mỗi chữ mỗi câu âm vang mạnh mẽ, đánh vào tâm gã. Máu chảy trong huyết quản tựa hồ muốn sôi trào, gương mặt kề sát tại di động, có cảm giác như giả như thật. Anh ta đã trở về? Thanh âm băng lãnh tận lực che giấu vui sướиɠ, qua sóng điện truyền tới tai nam nhân. “Phải? Có việc phi kiến bất khả mạ? Tôi rất bận không rảnh.”

Cung Duy Diệp sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn điện thoại, tựa hồ có thể nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của gã. “Cậu sao vậy? Nghe giọng cậu có vẻ mất hứng. Có chuyện gì không hay à?”

“Tôi không mất hứng, tôi chỉ bận rộn thôi. Nếu anh khả dĩ bận việc tiêu thất nửa tháng, lúc rảnh lại chạy tới tìm tôi, anh có nghĩ tôi cũng rất bận, không rảnh gặp anh không?” Phương Diễm tức giận nói.

Cung Duy Diệp không giải thích được, sau khi nghe xong gã rống giận, bỗng hiểu ra, ăn nói khép nép: “Nguyên lai cậu đang trách tôi không nói cho cậu một tiếng, xin lỗi xin lỗi, vội vàng quá nên quên mất. Bởi vậy, để chuộc tội, tối nay tôi mời cậu, nhớ tới nha.”

“Tôi đã bảo tôi bận rồi, anh nghe không hiểu mạ.”

“Nếu không mai tôi cũng mời.”

“Anh nghĩ tôi là ai, tôi rất bận, không có thời gian ngày nào cũng gặp anh.”

“Vậy tôi mời luôn ba ngày, được rồi ba!”

“Anh —”

“Đừng giận nữa, buổi tối gặp nhau chỗ cũ ba.”

“Tôi đã bảo tôi —”

“Đô đô…”

Tắt, máy? Phương Diễm bất khả tin tưởng nhìn chằm chằm vào chữ “kết thúc cuộc gọi” trên màn hình di động. Tên kia rốt cục xem gã là gì chứ, ai thèm đống thức ăn rác rưởi kia a! Thật nực cười! Ném di động, Phương Diễm tiếp tục làm công việc dở dang, chỉ là tâm hỗn loạn dù thế nào cũng vô pháp khôi phục bình tĩnh.

Đáng chết!!

Cửa phòng đóng chặt cách chở tiếng ồn ào cùng mùi thức ăn bên ngoài, đối lập với không khí náo nhiệt ngoài cửa phòng, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Một nam nhân lạnh lùng bão hung ngồi trên ghế, hai chân thong dong khoác lên nhau, ngạo khí nhìn thẳng xuống nam nhân ngồi đối diện vẻ mặt nịnh hót.

Lau mồ hôi trên trán, nghênh tiếp đường nhìn độc ác Cung Duy Diệp cúi đầu, chột dạ cầm lấy chén rượu, cung kính đưa tới trước mặt gã, cười to vì gã rót rượu. “Hắc hắc… hết Tết, tôi vừa về ký túc xá thấy tiểu Vương nói có người gọi điện tới tìm, là cậu ba! Ách… có chuyện gì mạ?”

Trên khuôn mặt tối tăm không có nửa điểm phản ứng, Cung Duy Diệp không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai cười ngây ngô hóa giải bầu không khí xấu hổ. “Hắc hắc… cái kia… Phương Diễm, tết vừa rồi cậu thế nào, rất náo nhiệt ba! Mua đồ tết mệt kinh, chạy liên tục ba ngày, pháo, câu đối tết, thực phẩm đều không thể thiếu, mổ cả thịt lợn lẫn thịt dê, cậu chắc chưa từng thấy bao giờ nhỉ. Ngày mùng một còn hát kinh kịch, tuy tôi nghe không hiểu, nhưng nhiều người vô cùng náo nhiệt. Ai, nhà cậu mọi người tụ tập cùng nhau ba, như thế nào a?”

Mắt tam giác! Thật là, tôi đã nhún nhường nhận sai rồi, cậu còn bãi thối mặt cho ai xem. Cung Duy Diệp giận mà không dám nói gì lấy một túi to đặt ghế bên cạnh, liên khóe mắt cũng tiết lộ tiếu ý giảng hòa. “Phương Diễm, tôi mang từ quê tới này, đây là chút bánh mẹ tiểu Phàm làm đấy, bác cứ bắt tôi phải mang lên, đồng nghiệp ăn đều khen ngon, tôi để phần cho cậu này. Tôi biết cậu không thích ăn ngọt nên giữ lại toàn bánh mặn. Úc, đúng rồi, còn có —” một gói nhỏ thắt nơ được đặt lên bàn. “Tặng cậu này, quà năm mới.”

Cáp, rốt cuộc có phản ứng, xem ra tấn công bằng nhu tình của Duy Tuyết rất có hiệu quả.

Phương Diễm nhướng mi, lười biếng nói: “Gì vậy?”

“Mở ra xem a, không biết cậu có thích không nữa.” Trợn tròn mắt, Cung Duy Diệp kích động nhìn gã rốt cuộc có biểu tình.

“Không nói thì thôi.” Phương Diễm nhíu mày, đứng dậy, đi về phía cửa.

“Ai!” Cung Duy Diệp mắt sắc đứng dậy bắt lấy tay gã, “Đừng đi, được rồi, tôi nói cho cậu, được rồi ba! Đây là găng tay, đúng tự đan đó nha, đúng một cô bé rất dễ thương tự tay đan, màu len tôi chọn, không biết cậu có thích không, lễ vật rất có ý nghĩa úc!” Nhớ tới lai lịch của đôi găng tay anh lại thấy buồn cười. Khi anh cầm bao lớn bao nhỏ về đến nhà, Duy Tuyết đứng ở đầu làng nghênh tiếp anh mừng rỡ hôn anh cùng tặng anh lễ vật năm mới. Anh lệ nóng doanh tròng tiếp nhận món quà đầy ý nghĩa kia, tịnh muốn nhiệt tình hồi ủng thì, một đôi tay non nớt nhưng tà ác đưa tới trước mặt anh. “Cảm tạ. Một trăm linh tám đồng.”

Cái, cái gì? Một trăm linh tám đồng? Hóa ra Duy Tuyết luôn thẳng thắn vào dịp Giáng sinh mua len về đan khăn quàng tặng nam nhân cô có hảo cảm, len còn thừa liền “thuận tiện” đan giúp cho anh trai một đôi găng tay. Sở dĩ —

Bởi vậy, anh phải bỏ ra một trăm linh tám đồng cho tên nam sinh cướp đi em gái thân yêu của anh, mà anh chỉ được một đôi găng tay làm bằng len thừa.

Đeo thử, cảm giác ấm áp xâm nhập trong tim, lúc đó anh nghĩ tới Phương Diễm, nam nhân thường cùng anh cãi vã, lại là tình địch của anh nhưng hầu như mỗi ngày đều gặp mặt. Không phải anh không có bằng hữu, chỉ là thân phận này làm quan hệ cả hai càng thêm kỳ lạ. Ngày thứ hai tới chợ sắm đồ tết thì, anh chợt nghĩ tới mua len về nhờ Duy Tuyết đan giúp, năn nỉ hơn nửa ngày cuối cùng con bé cũng đồng ý. Đôi găng này màu xám bạc a, rất thích hợp cậu ta, băng lãnh, ngạo mạn rồi lại cao quý.

Người yêu nhất ngoài Trữ Tử Phàm?!!

Gã nheo mắt, nhìn chằm chằm gói quà xinh xắn kia, thanh âm lãnh liệt như gió mùa tháng hai, đi qua trái tim Cung Duy Diệp, “Cái đồ hạ giá này anh nghĩ tôi hiếm lạ mạ?”

Liên thức ăn trên bàn cũng đều nguội ngắt, Cung Duy Diệp mãnh uống một ngụm rượu mới có thể ngăn chặn phẫn nộ dưới đáy lòng. Nỗ lực duy trì bình tĩnh, giơ lên khuôn mặt tái nhợt.

Phương Diễm cố ý không để ý tới vẻ mặt thụ thương của anh, lấy ra túi giấy chuẩn bị từ trước. “Đây là vì Trữ Tử Phàm, tôi không muốn anh lấy cớ tôi chơi xấu, để công bằng, đừng bao giờ nhượng tôi không tìm được anh nữa. Cầm.” Vứt túi tới trước mặt anh.

“Gì vậy?”

“Chính mở ra xem.” Trái ngược với nhuyễn ngôn nhuyễn ngữ của Cung Duy Diệp, Phương Diễm cũng thập phần cường ngạnh.

Cung Duy Diệp không muốn bởi chuyện này lại đại ầm ĩ với gã, lấy ra hộp trong túi, bên trong là một chiếc di động kiểu nam màu đen.

“Đây là ý tứ gì?” Tặng anh di động? Món quà này rất đắt a.

“Chẳng lẽ tôi không nói tiếng trung? Cùng một câu đừng bắt tôi phải nói hai lần.” Gã tượng một con nhím đầy người gai độc, khắc nghiệt không chút lưu tình.

Cung Duy Diệp dù tốt tính đến mấy cũng tái vô pháp tha thứ gã nhục nhã chính, không nhịn xuống tức giận nữa. Đậy nắp hộp, cất vào trong túi, đưa lại trước mặt gã. “Nếu đó là lý do của cậu, tôi có thể tự mua, không cần cậu phải đưa tôi.” Dùng tiền sỉ nhục làm anh rất khó chịu. Vì sao tên này không bao giờ thay đổi được thói xấu này chứ. Lần trước với Tử Phàm cũng thế, chẳng lẽ gã vẫn chưa học được một bài học mạ?

“Không muốn tựu vất đi, tôi không bao giờ cầm lại đồ thừa.” Không cần gã tặng? Hừ, Khẩu khí lớn lắm.

“Cậu —” trên đời sao lại có người như vậy chứ. Chẳng lẽ đều không phải dùng tiền mua mạ? Đơn giản nói vứt — “Cậu đừng như vậy được không, món quà này quá đắt tiền, tôi không thể nhận.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Phương Diễm liên một giây do dự cũng không, cầm cả túi giấy ném thẳng vào nồi canh cá bốc hơi nghi ngút.

“Cậu điên à —” Cung Duy Diệp cuống quýt vớt túi giấy trong nồi canh, mở hộp ra xem — hoàn hảo, nước không thấm vào trong hộp. Chiếc di động bình yên vô sự nằm ở trong hộp, giống chủ nhân tha tỏa ra ánh sáng lạnh cứng rắn, cá tính.

Nam nhân trước mặt liên cau mày cũng không nhượng anh cảm thấy vô cùng thất bại. Anh vĩnh viễn không thể hiểu nổi lý do nào làm gã luôn luôn âm tình bất định lúc vui lúc giận. Vô lực gục đầu. “Tôi biết rồi, di động tôi nhận, nhưng không phải cậu mua cho tôi, tôi sẽ đưa lại tiền cho cậu. Bao nhiêu tiền?” Đây là thỏa hiệp cuối cùng của anh.

“Nhàm chán.” Nam nhân chẳng đáng quay đi.

“Bao nhiêu?” Ngữ khí nặng ghêm biểu thị anh tuyệt không thỏa hiệp.

Thái độ cường ngạnh không cho bỏ qua làm Phương Diễm phải nhìn về phía anh. Trầm mặc một lát, gã tùy ý nói ra một con số. “Một nghìn đồng.” Giá này tên ngốc kia sẽ không hoài nghi.

Tuy rằng thấp hơn dự đoán rất nhiều, bất quá luôn không để ý những việc này, nam nhân cũng không suy nghĩ nhiều. “Tổng giám đốc Phương Diễm của công ty Bất động sản Phương thị đúng không? Mai tôi sẽ gửi tiền cho cậu.”

Gửi tiền? Không muốn gặp gã nữa? Phương Diễm thoáng cái từ trên chỗ ngồi đứng dậy, ánh mắt tà tà bắn thẳng tới. “Thế nào cũng được.”

Cửa trong nháy mắt bị mở ra, gió lạnh mang theo khí tức gã thổi tới bên người Cung Duy Diệp, mùi nước hoa cổ long thơm ngát mang theo mùi thuốc lá khô khốc.

Vì sao luôn luôn không hợp nhau, nói một hai câu sẽ luôn cãi nhau. Đúng bởi thân phận bọn họ mạ? Anh không rõ, quan hệ thế nào mới chân chính thích hợp bọn họ?

Cạnh tranh công bằng phải? Anh sao lại quên giao hẹn này chứ, mà gã kia thường thường lại nhắc tới. Đúng vậy, Cung Duy Diệp, mày đang nghĩ gì thế? Đây là lý do duy nhất hai người gặp nhau. Chỉ là đối thủ cạnh tranh, trận chiến này đã định trước phải có một kẻ thất bại.

Khẽ cười, sao nhanh vậy đã quên mất chính vị trí, tượng như đứa ngốc, mong muốn có một mối quan hệ bình thường, mối quan hệ chưa từng tồn tại, chỉ do chính hư cấu.

Anh cầm lấy hộp quà bị vắng vẻ một bên. “Duy Tuyết, thực sự đáng tiếc, lãng phí tâm ý của em. Xin lỗi…”

Liếc nhìn di động trên bàn, thứ lạp gần hai người nhưng cũng là chứng cớ ngăn cách cả hai.

Chỉ là — tình địch.