Chương 49: Kết Hôn Tuổi 35 (2)

Tình yêu cùng tấm lòng chân thành từ Hoàng đã trở thành dòng nước ‘làm mòn’ trái tim chai sạn của tôi. Tôi đã yêu anh… Hoàng bỏ qua sự chênh lệch về tuổi tác, bỏ qua tiếng xầm xì to nhỏ và đón nhận tôi.

Cả hai quyết định hẹn hò. Tôi chưa báo gì cho gia đình biết. Dẫu nhiều lúc tức điên vì bị Quân trêu chọc, tôi vẫn không tiết lộ lời nào về mối quan hệ yêu đương giữa mình với Hoàng. Tôi muốn chờ đến lúc thích hợp rồi sẽ đùng một cái tuyên bố về chuyện ‘còn hơn cả bất ngờ’ này cho thằng em quái quỷ biết mặt.

Tôi đang hy vọng, nếu có thể thì cuối năm nay, mình sẽ mặc váy cưới.

Tôi sực tỉnh vì ai đó lay gọi. Xoay mặt qua tôi thấy Hoàng chăm chú nhìn mình với vẻ nửa tò mò nửa lo lắng.

- Em sao thế? Đã dùng hết hộp cơm anh đưa chưa đấy?

- Hết rồi, em đâu dám trái lời.

Không cười trước kiểu đùa của tôi như mọi lần, Hoàng tự dưng nghiêm túc:

- Chiều nay sau giờ làm, em đến phòng anh vì anh có chuyện quan trọng muốn nói.

Gật đầu và tôi lấy làm khó hiểu trước nụ cười thấp thoáng từ anh.

Buổi chiều như đã hẹn, tôi đến gặp Hoàng. Tôi vừa đóng cửa lại là anh đã nhanh chóng lấy trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông màu đỏ. Trao nó cho tôi, anh nhẹ nhàng bảo tôi mở ra xem.

Tôi chậm rãi mở nắp hộp lên. Đôi mắt mở to, cái nhìn đầy sửng sốt khi tôi thấy vật hình tròn màu trắng bạc nằm bên trong đó.



Quân gần như nhảy dựng người lên khi hỏi tôi một câu thật to:

- Hoàng cầu hôn chị?

Bên cạnh, bố mẹ tôi ngưng mọi hành động lại, há hốc mồm nhìn con gái trân trối hệt như nó là sinh vật lạ ngoài hành tinh. Dù rất khoái trá trước điệu bộ thất kinh của em trai nhưng tôi vẫn điềm nhiên đáp:

- Đúng vậy! Hoàng mua nhẫn cưới và cầu hôn chị chiều nay.

Trông dáng vẻ tự tin của tôi, đến lúc này thì không thể im lặng được nữa, bố mẹ liền hỏi dồn dập giống như tra khảo phạm nhân:

- Thế là sao? Con kể rõ xem nào!

Thấy bố mẹ giục giã quá nên tôi đành kể đầu đuôi mọi chuyện, kể cả mối quan hệ yêu đương giữa tôi với Hoàng trong nửa năm qua. Bố mẹ và cả Quân đều lắng nghe chăm chú. Tuy tôi chỉ kể sơ sơ mà cũng mất gần tiếng đồng hồ.

- Mèn ơi! - Mẹ kêu lên khi tôi chưa kịp kết thúc câu nói cuối cùng - Mày giấu dữ quá! Sao không chịu nói sớm hả con! Trời ạ! Đúng là chẳng ngờ được!

- Vậy hai đứa định cuối tháng này kết hôn hả? - Mặt bố hớn hở như đứa trẻ.

Bố với mẹ ôm nhau mừng rỡ khi thấy tôi cười gật đầu. Đúng như suy nghĩ trước đó, việc tôi lấy chồng sẽ trở thành đề tài đình đám nhất năm nay trong gia đình.

Đang buồn cười trước dáng vẻ xúc động của bố mẹ thì chợt tôi ngạc nhiên khi trông thằng Quân ngồi lặng thinh, vẻ mặt đầy suy tư. Dường như, nó không vui.

- Nè, sao vậy? Sợ rồi hả? Đã thấy sự lợi hại của chị chưa? Từ giờ, xem thử em còn dám bảo chị là gái mốc meo không nhá!

Tôi cười lớn và nhận ra rằng, Quân không hề hưởng ứng cuộc pha trò của chị gái giống như mọi lần. Bình thường thì thằng em quỷ quái này nhất định sẽ đáp trả lại tôi bằng một câu châm chọc gây sốc nào đấy. Nhưng ngay bây giờ, nó chỉ ngồi im.

- Em sao thế Quân?

Vẻ như đắn đo điều gì, Quân bỗng hỏi:

- Có thật chị muốn kết hôn với Hoàng?

Tôi gật đầu rồi mau chóng bắt gặp điều gì rất mơ hồ phản chiếu trong đáy mắt đứng yên của em trai. Chính xác, giống như một sự không vui…

- Em lên phòng đây. Chúc cả nhà ngủ ngon.

Dứt lời, Quân rời đi. Hẳn do quá vui mừng nên bố mẹ tôi không còn nhận ra vẻ khác thường từ con trai nữa. Còn tôi, khi dõi theo từng bước chân chậm rãi của Quân trên những bậc thang, thì chẳng hiểu sao lòng bỗng dưng dấy lên nỗi bất an khó tả.



Thật sự có điều gì đó kỳ lạ trong Quân vì vào cái ngày Hoàng đến nhà chính thức hỏi cưới tôi thì nó đã hỏi anh một câu khác thường:

- Anh yêu chị Tiên?

Bố mẹ lẫn tôi đều hết sức ngạc nhiên trước hành động gặng hỏi của Quân dành cho Hoàng. Trái ngược với dáng vẻ khó hiểu của ba người chúng tôi, Hoàng lại hết sức bình thường và đưa tay ra, mỉm cười trả lời:

- Tất nhiên! Từ giờ anh sẽ là anh rể của em. Hai ta hãy sống hoà thuận.

Quân hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng bắt tay Hoàng. Lòng tôi nhẹ nhõm khi không khí giữa hai anh em bớt nặng nề.

Cuối tháng đó, tôi và Hoàng kết hôn. Ngày diễn ra hôn lễ, mọi người đến chúc mừng rất đông. Ai ai cũng nói cười vui vẻ nhưng có một người thì không. Thêm lần nữa, tôi bắt gặp dáng vẻ trầm tư khác lạ của Quân. Suốt lễ cưới, nó đứng lặng lẽ trong góc, mắt nhìn tôi không chớp. Quân đứng một mình vì Thuỳ đi công tác xa.



Vì yêu tôi và nghĩ cho bố mẹ vợ nên Hoàng quyết định ở rể dù điều này khiến bố mẹ chồng tôi không thích. Cũng bởi lẽ đó mà tôi càng yêu thương anh hơn. Còn bố mẹ tôi thì khỏi nói, vô cùng quý mến chàng con rể biết nghĩ này. Cứ ngỡ mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp nào ngờ lại xảy ra chuyện…

Không rõ nguyên do gì mà mối quan hệ anh rể - em vợ giữa Hoàng và Quân chẳng được tốt đẹp. Cả hai thường xảy ra xích mích, lời qua tiếng lại vì những điều nhỏ nhặt.

Chủ yếu là Quân. Cứ hễ thấy Hoàng là nó tránh mặt, thậm chí dùng cơm cũng không chịu ngồi chung. Nói tóm lại thì thằng em trai của tôi không thích anh rể. Và vẻ như, cái sự không thích này nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.

Rồi hai tháng sau khi Hoàng bắt đầu cuộc sống ở rể, vào ngày kia, anh và Quân ‘choảng’ nhau một trận dữ dội làm tôi phát hoảng. Nhưng lúc bố mẹ hỏi chuyện thì cả hai hoàn toàn im lặng! Chính vì thế mà cả nhà càng lấy làm khó hiểu hơn gấp bội.

Nhiều lần vì không chịu nổi cảnh úp mở này tôi đã hỏi Hoàng rốt cuộc giữa hai anh em xảy ra chuyện gì. Nhưng anh đáp lời tôi bằng một câu tránh né, hời hợt: “Không có gì cả! Chỉ là hiểu lầm chút thôi.”. Tôi không tin. Mối mâu thuẫn của anh và Quân ngày một lớn thế kia thì làm sao có chuyện chỉ là hiểu lầm chút thôi?

Rồi vào buổi tối nọ, tôi quyết định gặp riêng Quân hỏi cho rõ sự tình.

- Em ghét anh rể vậy à?

Giống hệt Hoàng, Quân cũng với vẻ hơi lảng tránh, trả lời:

- Không có gì cả.

Dĩ nhiên không thể bỏ qua dễ dàng, tôi tiếp tục gặn hỏi:

- Vì sao em lại thế hả Quân?

Thoáng lặng im vài giây, thằng em trai vốn rất nghịch ngợm của tôi chăm chú nhìn chị gái rồi nói bằng giọng thật trầm:

- Vì một người rất quan trọng với em.

Dứt lời, Quân bỏ đi nhanh để lại mình tôi đứng bất động. Lúc ấy, nỗi lo sợ trong tôi lớn dần. Có một sự thật tôi đã không đề cập ngay đầu câu chuyện này. Đó là, tôi với Quân không phải chị em ruột. Và cả hai chúng tôi đều biết rõ việc đó từ khi còn nhỏ.

Chẳng lẽ, thằng Quân đối với chị gái… Tôi lắc đầu liên tục, chắc chắn không phải như vậy đâu, bản thân đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Sau đó, mọi chuyện chẳng có gì thay đổi nếu không muốn nói rằng mức độ càng nghiêm trọng hơn. Đặc biệt, Quân bảo sẽ dọn ra ở riêng nếu chủ nhật này Thuỳ về nhà sau chuyến công tác. Bố mẹ, tôi đều đau đầu. Về phía Hoàng, anh vẫn im lặng.

Thế nhưng, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, bí mật chẳng thể giấu mãi được vì rồi sẽ đến lúc sự thật hé lộ.