Chương 48: Kết Hôn Tuổi 35 (1)

Mới sáng sớm, vừa bước ra khỏi phòng với mớ tóc rối bù còn thua ổ quạ thì tôi gặp ngay Quân, thằng em trời đánh của mình. Thấy chị gái, Quân kéo vạt áo vest ra vẻ lịch lãm, mặt hếch lên kiểu kênh kiệu:

- Chị này, em đi làm nhé!

- Ừ.

Thấy thái độ không bận tâm của tôi, Quân hơi quê. Tức thì, nó nói ngay một điều mà lòng tin chắc rằng tôi sẽ l*иg lên rồi vớ lấy cái chảo hay vật gì đại loại thế, phang ngay vào mặt nó:

- Năm nay chị mau lấy chồng đi! Ế quá rồi bà cô già! Chị cứ bám lấy bố mẹ riết mốc meo hết, hôi rình hà!

Và, sự việc xảy ra đúng như Quân dự đoán. Tôi quay phắt qua, đôi mắt mở trừng trừng. Miệng gầm gừ cộng thêm mái tóc bờm xờm nên giờ trông tôi y hệt sư tử. Thằng em quỷ quái của tôi lập tức chạy biến đi trước khi nhận cú đấm “long trời lở đất” từ chị.

- Mày biến đi không hả? Tao thấy mình cực kỳ may mắn khi có em trai như mày đấy! Thằng quỷ! - Tôi hét ầm, gần như ném mấy con chữ ấy vào lưng Quân.

Nhưng lần nào cũng thế, Quân luôn ra khỏi nhà lúc tôi cất tiếng quát mắng. Bực thật! Mới sáng sớm mà nó đã kiếm chuyện với tôi. Hậm hực, tôi quay trở lại vào phòng quên mất việc mình phải đi vệ sinh.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, hướng mắt vào tấm gương trên bàn trang điểm. Hầu như sáng nào tôi cũng nhìn bản thân thật lâu, xem thử mình già thêm không, có xuất hiện thêm nếp nhăn nơi đuôi mắt, da có chảy xệ hay xanh xao… Đối với phụ nữ gần ba lăm như tôi, việc quan tâm quá mức đến nhan sắc cũng là điều hiển nhiên.

Phải công nhận sức tàn phá của thời gian thật ghê gớm vì tôi cảm giác, mỗi ngày mình đều già đi mau chóng.

Thở dài. Nhớ đến câu nói châm chọc của thằng Quân lúc nãy là tôi tức anh ách. Tôi biết bản thân là gái già ế chồng nhưng nó đâu cần to mồm rêu rao cho thiên hạ nghe. Điều khiến tôi bức bối hơn nữa là Quân nói đúng một điều: tôi sắp sửa ‘mốc meo’ đến nơi rồi nếu năm nay chưa kết hôn.

Tôi lớn hơn Quân tám tuổi. Chênh lệch nhau về tuổi tác như thế đã đủ khổ rồi vậy mà cả nhan sắc cũng quá so le. Quân là con trai nhưng đẹp chẳng thua con gái. Quân đi đâu, ai cũng khen. Đến nỗi, có người còn nhận xét nó ‘nhỉnh’ hơn cả siêu sao Jang Dong Gun. Chính thế nên từ khi còn học cấp II, Quân được khối nữ sinh theo đuôi.

Tiên là tên tôi. May, mẹ không đặt tôi tên Xấu chứ nếu không thì còn tệ nữa. Tiên trong ‘tiên nữ hạ phàm’ vậy mà tôi chẳng hề phản ánh đúng ý nghĩa của nó. Là con gái nhưng gương mặt tôi góc cạnh giống đàn ông, hơi bè lại trông kham khổ thế nào ấy.

Từ hồi cấp III, lên đại học cho đến lúc đi làm, tôi chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Ngược lại, em trai tôi thì nhiều cô đeo quá, chưa biết chọn ai.

Rồi, Quân gặp được Thuỳ, con gái duy nhất của gia đình khá giả. Hai đứa yêu nhau được ba năm thì kết hôn. Nó cưới vợ là chuyện đáng mừng nhưng mệt ở chỗ, là con gái lớn trong nhà mà tôi chưa lấy chồng trong khi em trai lại cưới vợ trước. Thế nên, hàng xóm lời ra tiếng vào.

Thuỳ xinh xắn, lễ phép và chăm sóc gia đình rất chu đáo. Đã vậy, Thuỳ rất biết vâng lời, luôn tôn trọng bố mẹ và tôi. Khỏi nói, bố mẹ tôi quý hoá nàng dâu đẹp người đẹp nết và giỏi giang giàu có này. Còn Quân, vớ được cô vợ trăm ngàn ưu điểm nên yêu lắm, lúc nào cũng khư khư đi theo. Đã vậy thì thôi, nhiều lần nó còn trêu chọc tôi:

- Chị ế rồi! Già thế ai thèm lấy!

Phúc đức cho thằng Quân là những lúc đó tôi không cầm thứ gì trên tay đại loại như cái chảo, chứ nếu không tôi nhất định phang hết sức vào mặt nó để nó đi chỉnh hình cho biết thân.

Nhưng cuối cùng thì Quân vẫn là người khoái chí nhất khi gán cho chị gái thêm biệt danh: gái mốc meo! Tôi gần như điên tiết với ba từ ấy.



Tôi làm kế toán của một công ty. Sáng nay bước vào phòng, chưa kịp ngồi xuống thì tôi đã thấy có hộp cơm nằm trên bàn. Cầm lấy tờ giấy được kẹp bên dưới hộp, tôi chăm chú đọc dòng chữ được viết nắn nót: Em phải ăn hết đấy nhé. Chúc ngon miệng. Tôi khẽ mỉm cười vì biết là anh. ‘Anh’ mà tôi đề cập ở đây chính là Hoàng.

Hoàng, ba mươi tuổi, con trai của giám đốc công ty tôi, trở về sau mấy năm du học bên nước ngoài. Hoàng bảnh bao, lại có duyên ăn nói nên rất được lòng mọi người, đặc biệt là phái nữ chúng tôi. Cả công ty, cô nào cô nấy đều đổ rầm trước anh. Bất ngờ ở chỗ, Hoàng từ chối những lời tỏ bày đó chỉ để quan tâm một mình tôi.

Chẳng rõ tôi có ảo tưởng hay không nhưng thỉnh thoảng Hoàng hay nhìn tôi. Thêm nữa, anh thường cố tình nán lại công ty với mong muốn chờ tôi cùng về. Chưa hết, anh chàng điển trai này còn quan tâm hỏi han, mua bữa sáng cho tôi. Tóm lại, Hoàng lo lắng chăm sóc tôi hệt như tôi là người yêu anh.

Chưa dừng ở đó, vào dịp cuối tuần, Hoàng luôn ghé nhà tôi chơi mang theo nhiều quà cáp biếu bố mẹ tôi. Ngay cả Quân và Thuỳ cũng có phần. Dù là con nhà giàu, Hoàng vẫn phụ giúp bố tôi đóng sửa lại bàn ghế hay những vật dụng trong nhà. Thậm chí, anh còn giúp mẹ tôi việc chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.

Kể từ lúc đó, bố mẹ nhìn tôi với ánh mắt tràn trề hy vọng. Họ mong đứa con gái ‘mốc meo’ sẽ lấy con trai giám đốc. Còn Quân, nó ít chọc tôi hơn trước nhưng thỉnh thoảng, tôi bắt gặp nó trầm tư, im lặng khi cả nhà nhắc đến tên Hoàng…

Thú thật tôi không dám mơ tưởng nhiều bởi biết rõ thân phận. Một người bình thường, không tài giỏi gì, lại già như tôi thì đời nào Hoàng lại chịu kết hôn. Cũng có thể anh quan tâm tôi như một người bạn đặc biệt, vậy thôi.

Nhưng đến một ngày cách đây hơn nửa năm, vào buổi chiều mưa, Hoàng bất ngờ ôm tôi rồi nói lời yêu. Câu tỏ tình đường đột của anh khiến dòng suy nghĩ “quan tâm như một người bạn đặc biệt” trong tôi biến mất hoàn toàn.

Sau ngày hôm ấy, tôi thường tránh mặt Hoàng. Vốn dĩ tôi vẫn không rõ cảm giác mình dành cho người đàn ông này thế nào. Còn Hoàng vì chưa nhận được câu trả lời nên anh vẫn tiếp tục quan tâm tôi. Đến nỗi có lần, tôi từ chối hộp cơm trưa Hoàng mang đến, anh nhìn tôi với ánh mắt vô cùng buồn bã:

- Chẳng lẽ, ngay cả việc này anh cũng không thể làm cho em ư?

- Tôi chẳng phải là người con gái thích hợp với anh…

Rồi Hoàng đã nói một câu khiến tôi không thể không yêu anh kể từ giây phút đó:

- Anh yêu con người chân thật, giản dị đằng sau dáng vẻ thô kệch mà người ta hay nói về em. Chỉ bản thân anh mới biết rõ, em thích hợp với anh hay không!

Tôi cảm giác như cả cơ thể tan chảy. Sự xúc động dâng trào và tôi nghe trái tim trong l*иg ngực mình bắt đầu lỗi nhịp… Lần đầu tiên có một chàng trai nói yêu con người chân thật, giản dị đằng sau vẻ xấu xí của tôi.