Dung Tự chưa từng xem tiểu thuyết như vậy bao giờ, cô lướt sang hai dòng đầu rồi lại nhìn ngoài cửa một chút vì lo lắng chú hay thím sẽ bất chợt vào đây. Cô đứng lên khỏi ghế, khép lại cửa, chẳng những khép cửa mà còn khóa cửa luôn. Chú và thím rất ít khi vào đây, ban ngày cô cũng hiếm khi cử động như vậy. Cuốn sách này là đàn chị Hạ Dữu đưa cho cô. Về đến nhà, đầu tiên là cô làm xong bài tập, lúc thu dọn sách giáo khoa lại phát hiện cuốn sách này. Nó tên là《 Hái Hoa Lục 》, có lẽ là tiểu thuyết võ hiệp. Lúc Dung Tự xem, thì thật sự là tiểu thuyết võ hiệp đó, nhưng mà... tình tiết xảy ra của nó không giống như tiểu thuyết bình thường khác. Chú thích đọc tiểu thuyết võ hiệp nên không ít lần bảo cô cắt tiểu thuyết đăng tải nhiều kỳ trên báo ra. Cô xem qua tiểu thuyết võ hiệp không tính là nhiều, nhưng cũng chắc chắc là xem được mấy bản.
《 Hái Hoa Lục 》được viết dưới góc nhìn của nữ chính, nữ chính là kế nữ của một Trang chủ sơn trang, vô cùng thanh thuần. Chắc lại là sẽ đan xen một chút yêu hận tình cừu, về sau thậm chí nữ chính sẽ trở nên xấu xa. Khi Dung Tự lia qua thì điều cô nghĩ là vậy, đây vốn là motip quen thuộc của võ hiệp, tuy thế nhưng chú đối với loại tiểu thuyết này vẫn yêu không muốn rời. Nhưng mà... điều khiến tai Dung Tự đỏ chính là... nữ chính lại cùng phụ thân Trang chủ của mình.... Tình tiết đoạn này tả vô cùng tỉ mỉ, tận ba trang, miêu tả kế phụ Trang chủ ẩn nấp vào phòng nữ chính thế nào, chà đạp thế nào đối với nữ chính. Lúc đó Dung Tự tức khắc khép lại sách ngay.
Sao đàn chị Hạ Dữu lại đưa tiểu thuyết như vậy cho cô xem? Chị ấy nhầm sách sao? Khi Dung Tự vào học, cô có chút mất tập trung, đầy đầu đều là hình ảnh sinh động trong sách. Bản lĩnh viết văn ở phương diện kia của người tác giả đó thật sự rất cừ. Sau khi Dung Tự về đến nhà, cô liền làm bài tập ở trường xong. Đọc sách một lúc, lại vô cùng buồn bực không yên. Chờ khi dè dặt lấy tiểu thuyết từ trong cặp ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lại một lần mở ra cuốn tiểu thuyết này. Cuốn tiểu thuyết này cũng không phải nói về tình yêu nồng nàn giữa kế phụ và kế nữ, chưa được hai trang bút đã xoay chuyển, sơn trang tao ngộ sự trả thù của kẻ địch, kẻ địch giam cầm nữ chính, đồng thời ... với nữ chính... Mặt Dung Tự lại ngượng, tuy đã quen với lời văn thế này rồi, nhưng đối với tình tiết trắng trợn mạnh dạn thế này cô có phần...
Lần đầu xem loại sách này, đầu óc của cô có phần vang lên ong ong. Trên nguyên tắc, xem loại sách này cô luôn cảm giác có chút... Nhưng đàn chị Hã Dữu cũng có xem, hoặc có lẽ là đang kiếm lý do cho mình để lật trang kế tiếp. Dung Tự nhìn xung quanh, lại một lần nữa tai đỏ mà lướt sang một trang, nội tâm thẹn thùng khiến cô xem đến vô cùng nhanh. Cô chỉ là đang xem tình tiết thôi, cô không có chú ý những cảnh đó trong tình tiết đâu. Nữ chính không chỉ làm với nam, tiếp sau còn làm với nữ nữa... Là một thiếu nữ Ma giáo xinh đẹp... nữ với nữ cũng có thể sao?
Dung Tự chưa xem hết, đoạn của thiếu nữ Ma giáo cũng chẳng viết được bao nhiêu, ngắn hơn nhiều so với các cặp khác, cặp này chỉ có hai đoạn mà thôi. Đoạn hai người này, Dung Tự liên tục xem nhiều lần đến nỗi biết mùi là nghiện [1]. Cách viết của tác giả vô cùng nhẵn nhụi, chờ khi cô phản ứng lại đã phát hiện mình đang kẹp chặt hai chân rồi. Cô hình như có thể hiểu cảm giác của Trình Cẩm Chi. Trong lúc này cô không muốn nghĩ đến Trình Cẩm Chi, vừa nghĩ tới Trình Cẩm Chi, Dung Tự càng thêm nát bét nữa. Trình Cẩm Chi hai chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt đẹp đẽ, khiến cô nhớ tới thiếu nữ Ma giáo trong sách. Lúc xem lại, Dung Tự thậm chí tưởng tượng thành Trình Cẩm Chi.
Nội dung phía sau làm cô xem nhất thời mất đi thú vị, thiếu nữ Ma giáo sau đó không còn xuất hiện nữa, như kế phụ Trang chủ ở khúc đầu vậy, chỉ là một trong "tình sử" của nữ chính mà thôi. Đây có tính là tình sử không? Chắc không tính đâu. Tiếp đó nữ chính lại cùng đủ loại người làm chuyện đó, có người đưa đò thô lỗ, có cả người bán dầu chi li. Dung Tự lật sang tới kết cuối vẫn không thấy nhắc gì đến thiếu nữ Ma giáo kia nữa.
So với nữ chính và nam nhân khác, cô hình như càng thích đọc đoạn nàng ấy và thiếu nữ Ma giáo hơn. Lúc tối ngủ, cô thậm chí mơ tới tình tiết trong sách, có cả Trình Cẩm Chi. Cô đang say sưa ngon lành xem tiểu thuyết, Trình Cẩm Chi đi vào, do là mơ nên tình tiết phi lý cũng đầy. Dung Tự biết mình đang nằm mơ, bằng không sao Trình Cẩm Chi có thể vào căn phòng mà cô vốn đã khóa lại được. Bởi nguyên do xem《 Hái Hoa Lục 》, làm cho cô ở trước mặt Trình Cẩm Chi cũng có phần luống cuống tay chân. Trình Cẩm Chi dán sát vào cô, vùng mềm mại của Trình Cẩm Chi dán khít sau lưng cô. "Đang xem gì đó?"
Cô thấy không rõ Trình Cẩm Chi trong mộng, chỉ nhớ là Trình Cẩm Chi trong mộng cực kì đẹp đẽ. Lúc đối phương hỏi cô xem gì, cô đã tỉnh lại rồi. Trong tích tắc tỉnh lại, Dung Tự có phần chán nản.
Tại sao nhanh thế đã tỉnh rồi? Vậy không tỉnh thì có thể làm gì đây? Cô muốn làm gì với Trình Cẩm Chi đây? Dung Tự nhìn sắc trời bên ngoài một chút, sắc trời còn rất sớm, đây thực sự là một chuyện rất tồi tệ. Cô giờ đã tỉnh rồi, không ngủ được thì thời gian nghĩ đến Trình Cẩm Chi lại càng nhiều hơn nữa.
Cấp 2 Trình Cẩm Chi đã được bầu thành hoa khôi của trường, đến cấp 3, nàng cũng không phụ hi vọng của mọi người mà trưởng thành. Đầu tiên là dáng người thon dài mảnh khảnh của nàng, dáng nàng rất tốt, chỗ gầy cần gầy, chỗ cần... ừm, Dung Tự đã được cảm nhận rồi, có chút mềm mại. Cả ngũ quan, cũng đang dần dần rút đi sự ngây ngô. Có lẽ Trình Cẩm Chi bị ảnh hưởng bởi mẹ, nàng cũng bắt đầu biết trang điểm. Giày cao gót, phấn mắt, cả khí chất nổi bật, tất cả những thứ này đều tỏ rõ nàng không giống người bình thường. Dù ở trường Quý tộc cấp 3, nàng vẫn là một phong cảnh vô cùng mỹ lệ trong đó. Vừa mới vào lớp 10, đã có một đàn anh chạy xe thể thao đậu ở giao lộ đợi nàng. Từ khi bắt đầu có ý thức giới tính, Trình Cẩm Chi không ngừng bị khác phái lấy lòng, đến khi lên cấp 3, nàng càng rành rọt xử lý những chuyện đó hơn. Sự nổi bật của nàng ở trước nam sinh, đương nhiên cũng trở thành đầu đề câu chuyện cho các nữ sinh. Đầu tiên là gia thế của Trình Cẩm Chi bị bọn nữ sinh đưa ra hàng đầu để công kích, không được như Cẩu Vũ và Hạ Dữu, cả nhà Trình Cẩm Chi đều là người ngoại địa. Cha còn ở phải làm việc dưới chức boss lớn, nhất định là gia thế không hiển hách. Trình Cẩm Chi đối với những chuyện đó vốn không quan tâm, đại khái là bởi vì có Cẩu Vũ và Hạ Dữu. Hai người bọn họ vẫn là bạn tốt của mình, nàng không sợ không có người chơi với mình.
"Tụi bây muốn chết hả?" Đến cấp 3, Cẩu Vũ vẫn thích ăn mặc đồng phục cẩu thả. Nghe thấy các nữ sinh nhỏ giọng đàm luận, Cẩu Vũ một cước đạp mở cửa phòng thay đồ.
"Cẩu Vũ cậu làm gì đó?"
"Mày nói tao làm gì hả?" Cẩu Vũ trừng mắt lên, khí chất lưu manh hiện ra. Cẩu Vũ từ tên tiểu lưu manh ở cấp 2 đã biến thành đại lưu manh ở cấp 3. Đằng sau có Hạ Dữu đi đến, nhỏ vội vàng bắt lấy cánh tay Cẩu Vũ. "A Cẩu, bọn nó đều đang thay quần áo, đừng để tụi nam sinh xem trò vui."
Những nữ sinh này từng người đều không phải kẻ tầm thường, mấy đứa gan dạ một chút còn muốn cãi với Cẩu Vũ. "Trình Cẩm Chi dám làm mà không cho người ta nói hả? Nó dụ dỗ Tằng Trạch, lại còn mắt đi mày lại với Tiền Thiên Tứ, bây giờ còn mờ ám với đàn anh Nguyễn."
"Mờ mẹ mày. Đừng tưởng bố mày không biết, lần chơi xuân trước đó mày có vụиɠ ŧяộʍ đi gõ cửa phòng của tên họ Nguyễn kia." Cẩu Vũ chậc lưỡi. "Chà chà."
"Cẩu Vũ, cậu đừng cãi nữa." Trình Cẩm Chi cũng từ sau đi tới, nàng mới vừa đánh cầu lông xong với Hạ Dữu, trên trán còn có chút mồ hôi hột, sau gáy trơn bóng non mịn còn phủ một cái khăn lông trắng. Nàng lau mồ hôi, miệng khẽ cười, một chút ý tứ trách cứ Cẩu Vũ còn không có. "Cậu có thù với người ta, có cãi nhau cũng đừng mượn danh nghĩa của mình chứ."
Cẩu Vũ trừng đám nữ sinh kia một chút, đám kia thấy Trình Cẩm Chi đến cũng im miệng, từng người họ cứ thế vô tư thay quần áo.
"Sắp tới kỳ nghỉ hàng tháng rồi, chúng ta ra ngoài chơi không? Buồn chết mất." Chờ các nữ sinh đi hết, Cẩu Vũ ngồi ở trên băng ghế duỗi giò duỗi cẳng.
"Đi đâu chơi?" Hạ Dữu hỏi.
"Các cậu đi chơi đi..." Trình Cẩm Chi không quay đầu lại, chỉ lo sắp xếp tủ quần áo của mình. Chỉ chốc sau, từ trong kẽ hở tủ quần áo, nàng mò được một con mắt điện tử rất nhỏ, vô cùng nhỏ, không mò cẩn thận chắc sẽ bỏ sót. Do tướng mạo của mình nên dẫn đến không ít người nảy sinh tâm tư hèn hạ.
"Đàn anh, bị phát hiện rồi." Chiếc xe sang đậu ở trong trường có ba người nam sinh ngồi trong, người ngồi trên ghế lái cầm headphone. Nguyễn Tham tức khắc ngồi dậy. "Hả?"
Bọn họ xem video, Trình Cẩm Chi trong video chỉ lau lau mồ hôi hột trên thái dương, nàng khẽ mỉm cười về phía mắt điện tử. "Tôi có hẹn rồi."
Sau đó video xoạt xoạt rồi mất tín hiệu, mắt điện tử nho nhỏ đã bị Trình Cẩm Chi bóp nát.
Kiểm tra xong một vòng, không có vấn đề gì nữa. Trình Cẩm Chi cởϊ qυầи dài, còn chưa kịp thay xong đã bị Cẩu Vũ sờ mó bắp đùi một cái. "Hẹn ai vậy?"
Trình Cẩm Chi đập tay Cẩu Vũ xuống, nhanh chóng mặc quần vào, giọng điệu khá là nhẹ nhàng. "Cuối tuần Tự Nhi không có tiết, mình chuẩn bị tìm em ấy chơi."
"Cậu cấp 3 rồi, chơi được cái gì với học sinh cấp 2 chứ?" Cẩu Vũ nói.
"Cậu nhớ em ấy chứ gì, đừng mong mình dẫn cậu theo nha." Trình Cẩm Chi cười một tiếng, vén tóc dài sang phía sau.
"Ai nói mình nhớ nó? Nhớ nó làm gì?" Cẩu Vũ trợn Trình Cẩm Chi một lúc, nằm ở trên ghế ngồi.
Hạ Dữu cười cười, quay đầu nhìn Trình Cẩm Chi. "Chừng nào cậu đi vậy? Nhớ gọi mình nữa nha, lâu rồi mình chưa gặp Dung Tự."
Dĩ nhiên không phải. Lần trước nhỏ có đưa Dung Tự một cuốn sách, nhỏ thật sự vô cùng tò mò phản ứng của Dung Tự.
~
Dung Tự mới vừa ra cổng trường, liền bị người đối diện ôm lấy. Người kia còn cao hơn cô, trên người có mùi nước hoa nhẹ. Đoán chừng là trộm xịt nước hoa của dì rồi.
"Nhớ chị hông?" Trình Cẩm Chi ôm Dung Tự, đưa tay xoa xoa sau gáy Dung Tự.
"Ừm... nhớ." Nhớ chứ, đặc biệt là mấy ngày mà đàn chị Hạ Dữu đưa tiểu thuyết cho cô. Trên lớp tin học, cô còn từng search thiếu nữ Ma giáo trên công cụ tìm kiếm, bất chợt một website đồi trụy hiện lên trên trang kết quả khiến cô ngẩng đầu nhìn giáo viên một chút. Giáo viên đã đi ra ngoài rồi. Có lẽ cô phải đến quán internet thôi. Cô chưa từng đi quán internet bao giờ, thế nhưng cô rất muốn biết thêm nhiều chi tiết về thiếu nữ Ma giáo kia.
"Tự Nhi." Đàn chị Hạ Dữu nháy mắt một lúc.
Dung Tự có chút ngượng ngùng, hình như chuyện đó đã biến thành bí mật nhỏ giữa hai người họ rồi. Lúc Trình Cẩm Chi đi mua đồ ăn vặt, đàn chị Hạ Dữu lại mò sang bên cạnh cô. "Mở dây kéo cặp ra đi."
Dung Tự vừa mới kéo dây cặp ra, đã bị Hạ Dữu nhét một cái đĩa CD vào. "Đây là thứ càng vui hơn tiểu thuyết nè."
Dung Tự trợn to hai mắt. Trong nháy mắt, Hạ Dữu đột nhiên có một chút thú vị xấu xa.
Đây có được gọi là bồi dưỡng không nhỉ?
~
*Chú thích:[1] biết mùi là nghiện: Nguyên văn là 'thực tủy tri vị', sau đây là đoạn giải thích trên baike: nguyên ý: cốt tủy có mùi vị rất tốt, ăn thử thấy rất ngon, sau đó lại muốn nếm tiếp. Từ này thuộc nghĩa xấu, thường dùng để hình dung việc nam nữ vụиɠ ŧяộʍ hoặc đạo tặc, ý là làm việc xấu một lần không bị bắt nên lại muốn làm lần thứ hai; cũng có thể giải thích vì thỉnh thoảng làm gì đó vốn vì thỏa mãn nhất thời lòng tham hoặc thử cảm giác mới lạ, nhưng sau khi làm xong chuyện này cảm thấy thỏa mãn hoặc kí©h thí©ɧ, sau đó còn muốn tiếp tục làm, thậm chí có thể dần trở thành thói quen, nghiện...
Lời editor: Hu ra, đa số đoán sai hết rồi, không đam mỹ cũng không bách hợp, người ta chơi cả sắc hiệp nặng, da^ʍ thư các bạn à =)))))) chương sau còn ghê hơn nữa trời ơi Hạ Dữu mới lớp 6 hoặc trước cả lớp 6 đã biết chơi mấy thứ này rồi =)))