Chương 54: Ngoại Truyện 3: Năm Người Một Nhà Hạnh Phúc

Ông trời ơi! Ông có hiểu cho con không?

Tại sao lại bắt con có thai vào lúc này?

Con chỉ mới có 23 tuổi thôi mà?

Tôi nằm trên giường bệnh, mệt mỏi nhắm mắt lại suy nghĩ về lúc khi được đưa vào phòng sinh, khóc không ra nước mắt, trong lòng thì oai oán kêu gào

Thật sự là cái cảm giác đó nó như là muốn lấy đi cái mạng nhỏ của tôi vậy

Nhưng là khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang được Lâm Dục Thần bế trên tay

Thì mọi mệt mỏi liền tan biến...

"An Di! Nhìn xem là con trai đấy!"

"Lâm Dục Thần! Có chết em cũng không sinh con cho anh nữa đâu!"

Một bên đùa nghịch với con, một bên tôi nhăn mặt nói

"Được! Được! Không sinh nữa là được. An Di em vất vả rồi"

"Hừ! Mà bây giờ đặt tên cho con là gì đây?"

"Anh và ba mẹ đã thống nhất tên cho con rồi"

"Tên gì vậy?"

"Lâm Hạo Ân"

"Hạo Ân! Lâm Hạo Ân! Cái tên rất hay"

Tôi ngước nhìn xuống đứa bé

Hạo Ân ngoan! Sau này mẹ sẽ yêu thương con thật tốt!

[....]

5 năm sau...

"Tôi không có đứa con như cậu! Cậu đi ra khỏi nhà này đi!"

Một đứa nhóc 5 tuổi, khuôn mặt lém lĩnh thông minh đứng đó khoanh hai tay lại mếu máo nói

"Hạo Ân sai rồi! Hạo Ân xin lỗi mẹ! Mẹ đừng đuổi con đi mà? Ba... ông, bà nói với mẹ giúp con đi! Huhu..."

Thằng bé khẽ nhìn qua ba người đang đứng đó hóng chuyện cầu xin

Nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu

"Không xin xỏ! Lâm Hạo Ân con có biết con đã gây ra chuyện gì không?"

Tôi tức giận cầm lấy roi quất vào chân thằng bé vừa nói

"Hu du... dạ con biết"

"Nói"

"Con... con lấy kéo cắt đi chùm tóc của bạn Hoa"

"Tại sao con lại cắt tóc của bạn Hoa?"

"Tại bạn ấy ngồi trước con mà cứ loây hoây quài làm cho chùm tóc cứ chọt chọt vào mắt của con. Nên..."

"Nói thật cho mẹ biết! Con mà nói dối là ăn cây đấy"

"Tại... tại con thấy chùm tóc đó rất là ngứa mắt. Nên..."

"Này thì ngứa mắt này"

Tôi quất một roi vào chân thằng bé

Thật không biết nó giống ai mà quậy như vậy

"Hu Hu... mẹ đừng đánh con nữa. Không phải mẹ kêu con nói thật là sẽ không đánh nữa mà. Hic... con nói thật rồi hic... vậy mà mẹ lại đánh con, hic..."

Thằng bé chạy nhào vào lòng tôi, khóc bù lu bù loa lên

"Đánh cho con chừa! Con là con trai mà lại đi xử sự như vậy à?"

"Hic... dạ biết! Sau này Hạo Ân sẽ không tái phạm nữa"

"Còn có lần sau nữa à?"

"Không có, không có! Hạo Ân thương mẹ nhất"

Lâm Hạo Ân nín khóc, mở miệng cười tươi

"Haizz! Lại nịnh nửa rồi!"

Tôi nhìn Lâm Hạo Ân chạy đến chổ của ông bà và ba nó mà đùa giỡn

Con nít là vậy mới một phút trước khóc nhưng một phút sau thì lại cười toe toét

Nhìn cảnh này tôi khẽ nở nụ cười hạnh phúc

Gia đình như vậy, không phải đối với tôi đã là mãn nguyện lắm rồi hay sao?