Chương 53: Ngoại Truyện 2: Biếи ŧɦái Từ Nhỏ

Có thể nói những chuyện xảy ra đã lâu thì người ta sẽ quên sẽ không còn nhớ nữa...

Nhưng đối với tôi thì không bao giờ nhé!

Sau khi đám cưới rồi tôi vẫn không thể bỏ được cái tính trẻ con của mình

"Này! Lâm Dục Thần anh mau nói cho em biết. Rốt cuộc là em đã mất nụ hôn đầu từ khi nào vậy?"

Tôi ngồi ở phòng khách ôm lấy tay lão mà mè nheo

"Hử? Em biết để làm gì?"

Lâm Dục Thần trên tay cầm quyển sách liếc nhìn tôi nói

"Ngộ đời! Rõ ràng là nụ hôn đầu của em bị mất. Ít nhất em cũng phải biết nó mất từ khi nào chứ?"

"Vậy tại sao nụ hôn đầu của em mất mà em lại không biết? Sao lại đi hỏi anh"

"Lâm Dục Thần! Anh chính là thủ phạm đấy"

"Ờ! Cứ cho anh là thủ phạm đi!"

Gì đây? Hôm nay lão lại nhây với tôi à?

"Lâm Dục Thần! Rốt cuộc anh có nói hay là không?"

"..."

Trợn mắt tức giận nhìn lão. Hay lắm anh dám bơ tôi sao?

Được nếu đã vậy...

"Lâm Dục Thần! Nếu như anh nói thì em sẽ khoan hồng độ lượng tối nay sẽ cho anh..."

Tôi ghé sát tai lão nói. Thật ra tính cho đến hôm nay đã là 3 ngày lão không đυ.ng vào tôi rồi

Đơn giản vì lí do mỗi lần làm chuyện đó xong là tôi y như sắp chết

Cho nên tôi cấm triệt để

"Hả? Em nói có thật không?"

"Thật... thật mà! Mau... mau nói em nghe đi?"

Tôi gật đầu lia lịa

"Rồi... rồi"

Lâm Dục Thần hắng giọng không được tự nhiên mở miệng bắt đầu kể

"Vào lúc em được 2 tuổi. Lúc đấy anh vừa mới đi học về nên liền chạy qua thăm em. Nhưng mà em đã ngủ anh lại không có gì làm nên ngồi đó"

"Ngồi đó làm gì?"

"Ngắm"

"Ngắm... ngắm em?"

"Ừ! Chính là ngồi đó ngắm em ngủ. Nhưng rồi càng ngắm trong lòng càng lại ngứa ngáy! Vì thế trong một phút không suy nghĩ anh đã cuối xuống. Đến khi định thần lại là hai môi đã chạm vào nhau rồi"

"Cho nên...?"

"Ừ... cho nên nụ hôn đầu của em đã mất từ lúc đó!"

Tôi đen mặt chưa kịp tiêu hóa hết những lời lão nói. Mãi cho đến một lúc sau tôi mới khinh khỉnh nhìn lão

"Lâm Dục Thần! Hóa ra bệnh biếи ŧɦái của anh đã có từ hồi nhỏ rồi"

"Nếu em đã nói anh biếи ŧɦái! Vậy thì anh đây ngay bây giờ sẽ cho em biết biếи ŧɦái là như thế nào!"

Lâm Dục Thần nhếch môi nói rồi bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy bế tôi đi về phòng...

"Khốn kiếp! Biếи ŧɦái. Lâm Dục Thần anh là đồ biếи ŧɦái! Á..."

Không ngờ tôi lại mất nụ hôn đầu khi còn chưa biết gì...

A! Trời ơi!

Nụ hôn đầu của tôi! Trả lại nụ hôn đầu cho tôi!