Chương 32

Cô đặt máy ảnh xuống, sẵn sàng thực hiện vài động tác giãn cơ. Đoạn Tuân đi tới, anh trải chăn xuống đất: "Công chúa nằm đi, thần tập võ nên làm rất chuyên nghiệp, để thần hầu hạ người."

"Ồ." Ninh Gia ngoan ngoãn nằm xuống, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại dưới ánh mặt trời.Nhào bột nửa canh giờ, bên ngoài giòn tan bên trong thì mềm mại, Ninh Gia yếu ớt nói: "Đã xong chưa?"

Đoạn Tuân: "Sẽ lâu một chút."

Lại là hai mươi phút sau.

"Thống đốc Đoạn, vẫn chưa xong sao?"

"Chờ một chút."

Mười phút sau. Ninh Gia… đã ngủ quên.

Đoạn Tuân cau mày nhìn cô gái đang ngủ yên bình trên mặt đất, anh cởϊ áσ gió ra đắp lên người cô, anh sợ mặt đất cứng quá liền đem đầu cô đặt vào lòng mình.

Ninh Gia đã lâu không ngủ ngon như vậy, khi cô tỉnh lại đã là sau hai giờ. Cô mở mắt ra nhìn thấy đường quai hàm duyên dáng của Đoạn Tuân. Cô sững sờ một lúc mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô không những thư giãn gân cốt đến mức ngủ quên mà còn nằm trên đùi thống đốc Đoạn.

Cô cơ hồ lập tức bật dậy, trên mặt có chút đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Thống đốc Đoạn, tôi ngủ vậy sao anh không đánh thức tôi?"

Đoạn Tuân nghiêm túc nói: "Công chúa đang nghỉ ngơi, thần không đành lòng quấy rầy."

Ninh Gia: "…"

Đoạn Tuân lại hỏi: "Công chúa nghỉ ngơi thế nào rồi?"

Lúc này Ninh Gia mới ý thức được toàn thân cô mềm mại, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tất nhiên cô biết tất cả đều do công lao của thống đốc Đoạn. Chẳng trách năm đó anh lại là thái giám được sủng ái nhất của Triệu quý phi, với sự phụ vụ chuyên nghiệp của anh, cho dù gộp lại toàn bộ cung nữ và thái giám xung quanh cũng không ai có thể sánh bằng anh.

Ai có thể ngờ kiếp trước cô chưa từng được đối xử như vậy, bây giờ không còn là công chúa nữa thì cô lại được hưởng thụ.

Cô gật đầu: "Rất tốt, cảm ơn thống đốc Đoạn."

Đoạn Tuân nói: "Đây là chuyện thần nên làm."

Ninh Gia nói: "Đã muộn rồi, tôi nhanh chóng về ký túc xá đem video này tải lên."

Hai người thu dọn đồ đạc và đi xuống tầng dưới.

Đi được vài bước, Ninh Gia nhận ra Đoạn Tuân vẫn đi theo mình, cô tò mò hỏi: "Thống đốc Đoạn không đi làm sao?"

Đoạn Tuân nói: "Thần hộ tống công chúa về ký túc xá."

Ninh Gia dở khóc dở cười nói: "Đêm qua từ quán bar về, anh nói hộ tống tôi, cũng được không sao. Nhưng bây giờ là trong khuôn viên trường lại còn là ban ngày, thật sự không cần thiết đâu, anh đi làm việc của mình đi."

Đoạn Tuân nói: "Bây giờ Hoàng thượng không có ở đây, công chúa là quan trọng nhất, không có gì quan trọng hơn công chúa."

Ninh Gia nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, cô biết nếu cô nói mình không còn là công chúa nữa, nhất định anh sẽ không nghe nên cô đành mặc kệ anh.

Chỉ là ban ngày không thể so với ban đêm, khuôn mặt của Đoạn Tuân thực sự rất bắt mắt. Anh đi sau cô một bước, hơi tách ra nhưng ánh mắt lại dõi theo cô, thỉnh thoảng anh còn đưa tay ra chặn người đi ngang qua cô. Hình như nó không giống như một mối quan hệ bình thường.

Ninh Gia làm người qua đường vô danh mấy năm rồi, nhưng vì có người bên cạnh nên mới thu hút được số lượng người quay lại trước nay chưa từng có. Xuống đến tầng dưới ký túc xá, cô gần như trốn thoát đi vào tòa nhà.

Chỉ còn hai ngày nữa là hết lượt đăng ký vòng sơ loại, Ninh Gia trở về ký túc xá nhanh chóng đăng tải video lên. Có hơn hai trăm người tham gia cuộc thi, thời gian triển lãm kéo dài một tuần, hai mươi người sẽ được chọn vào vòng chung kết dựa trên sự bình chọn của cư dân mạng và ban giám khảo. Ninh Gia không biết trình độ của cô đến mức nào, nên chỉ có thể nóng lòng chờ đợi tiếp nhận.

Tuần tiếp theo, Đoạn Tuân cùng ba người bạn hàng ngày đến quán bar uống rượu, gọi cô phục vụ trong phòng. Trên danh nghĩa là dịch vụ nhưng thực chất nó chỉ có nghĩa là để cô lười biếng trong phòng mà thôi. Ninh Gia không thể trốn tránh ý tốt này, cô chỉ có thể cầu nguyện bọn họ nhanh chóng làm được việc gì đó nghiêm túc. Nhưng rõ ràng là bọn họ thật sự nhàn rỗi.

Một tuần sau, Ninh Gia thành công tiến vào vòng chung kết, tuy rằng cô không âm thầm nghĩ tới, nhưng nhìn thấy kết quả vẫn là làm cho cô vô cùng kinh ngạc.

Sau khi xác nhận mình đã lọt vào vòng chung kết, Ninh Gia nhờ Đoạn Tuân thu âm một số bài hát ở Đại Ninh để đệm nhảy cho cô. Tuy có thống đốc Đoạn vui vẻ đồng hành cùng cô trong cuộc thi nhưng trong lòng cô cũng có chút suy nghĩ, nếu thật sự đoạt giải, dù biết Đoạn Tuân sẽ không lấy tiền thưởng nhưng cô cảm thấy tiếc nuối, cho nên cô vẫn lựa chọn sử dụng đàn đệm. Với lại có nhạc đệm, cô có thể tập luyện mọi lúc mọi nơi.

Đoạn Tuân cũng không phản đối, nhưng mỗi buổi trưa khi cô lên nóc phòng piano cũ, anh nhất định sẽ có mặt ở đó, sau khi cô tập xong, anh sẽ tận tâm thư giãn gân cốt cho cô.