Chương 31

Ninh Gia gật đầu liên tục: "Đương nhiên đương nhiên." Kiếp trước anh là thống đốc Đoạn, kiếp này anh là Sin Thần, nghĩ thôi cũng không dám.

Đoạn Tuân nhếch khóe môi: "Công chúa muốn khiêu vũ bài gì?"

Ninh Gia nghĩ tới mấy bài hát quen thuộc, cô nói: "Bài "Đêm xuân" được không?"

Đoạn Tuân gật đầu, những ngón tay thon dài của anh bắt đầu nhảy múa trên giai điệu đẹp đẽ quen thuộc, nhảy múa giữa những sợi dây dưới ánh nắng ngay lập tức làm sống lại trí nhớ của Ninh Gia.

Mới đi được hai bước, bỗng nhiên động tác trên tay của Đoạn Tuân ngừng lại.

Ninh Gia cũng dừng lại, cô quay đầu nhìn anh, kỳ lạ hỏi: "Sao vậy?"

Đoạn Tuân cau mày nói: "Điệu nhảy ở Đai Ninh nhấn mạnh vào sự mềm mại và nhẹ nhàng. Công chúa đã nhiều năm không khiêu vũ, xương cốt cơ bắp cứng ngắc, điệu nhảy của người hữu hình vô hồn, thiếu cảm giác."

Nghe vậy, Ninh Gia thất vọng buông vai xuống: "Anh nói đúng."

Đoạn Tuân lại nói: "Công chúa yên tâm, thần là người tập võ, ta có thể giúp người thư giãn gân cốt."

Ninh Gia sửng sốt cô do dự nói: "Anh còn biết võ?" Nói xong, cô nhớ tới anh vừa mới nhảy từ trên nóc nhà xuống, rõ ràng anh đã có nền tảng.

Đoạn Tuân nói: "Khi ta tới đây đã mười lăm mười sáu tuổi, đương nhiên học võ có chút muộn nhưng ít nhiều vẫn là có học được."

Ninh Gia đi tới trước mặt anh, cô nghi hoặc nhìn anh nói: "Vậy làm thế nào để mềm gân cốt?"

Đoạn Tuân nói: "Người lớn tuổi đương nhiên vô dụng, nhưng công chúa còn trẻ không cần lo lắng." Anh đặt đàn sang một bên: "Công chúa, chỉ cần ngồi xuống trước mặt tôi."

"Ồ." Ninh Gia bắt chước anh, cô khoanh chân ngồi đối diện anh.

Khoảng cách giữa hai người không đến nửa mét, dưới ánh nắng buổi trưa ngay cả lông mi của nhau cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Ninh Gia không phải là người háo sắc, nhưng khuôn mặt của thống đốc Đoạn thực sự rất đẹp, nếu như anh vẫn là thái giám thì cũng không sao, nhưng bây giờ anh là nam nhân chân chính, cô thật sự không thể coi anh là thái giám ở kiếp trước được.

Đoạn Tuân so với ánh mắt của cô bình tĩnh hơn rất nhiều, mặt anh không chút biểu cảm nắm lấy tay Ninh Gia, anh bắt đầu thư giãn gân cốt của cô.

Tay anh rất ấm áp động tác rất thành thạo, Ninh Gia không hề cảm thấy đau đớn như dự đoán mà ngược lại còn cảm thấy tê dại, một lúc sau, toàn thân cô đỏ bừng như vịt luộc, thậm chí cô cũng không dám chạm vào Đoạn Tuân lần nữa.

Khi Đoạn Tuân tiến tới đỡ chân cô, cô gần như bật ra như bị điện giật.

Đoạn Tuân cau mày nhìn cô, trên khuôn mặt trắng nõn hoang vắng hiện lên một chút bối rối: "Sao vậy, công chúa?"

Ninh Gia do dự: "Không… không có gì."

Đoạn Tuân gật đầu, anh chính xác ôm cổ chân cô đã trốn thoát trước đó. Anh tiếp tục làm việc nghiêm túc cho sự nghiệp thư giãn của mình.

Tuy Ninh Gia ở thế giới này đã mấy năm, nhưng có một số việc đã ăn sâu vào trong, nó không dễ dàng thay đổi được – ví dụ như bàn chân là bộ phận kín của phụ nữ.

Bây giờ có người nhìn cô cũng không sao, nhưng mà bây giờ có một người đàn ông ôm cô trên đùi, tim cô gần như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Cô lặng lẽ liếc nhìn anh, nhưng anh vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng vô cảm đó, không hề có chút phản ứng nào của đàn ông với người khác giới, cô không biết có phải anh cho rằng anh là thái giám nên đối xử với cô như vậy không, hay anh không xem cô là một người phụ nữ.

Nhưng cô nghĩ tới thân phận của cô và anh, công chúa và thống đốc, biến thành đàn ông và phụ nữ, Ninh Gia càng cảm thấy đáng sợ hơn.

Cô thậm chí còn rùng mình khi nghĩ đến điều đó, trong đầu cô nhanh chóng thầm niệm "thống đốc Đoạn là thái giám, thống đốc Đoạn là thái giám".

"Được rồi, thử xem." Đoạn Tuân buông tay ra.

Ninh Gia đứng dậy, cô cử động tay chân, tựa hồ trở nên mềm mại nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Vậy tôi thử lại lần nữa."

Đoạn Tuân gật đầu, anh đặt đàn lên bắt đầu chơi đàn.

Lần này Ninh Gia nhảy rất uyển chuyển cùng với tiếng đàn du dương, những bước nhảy của cô nở rộ như hoa dưới ánh mặt trời.

Đoạn Tuân đang chơi đàn, nhưng ánh mắt anh vẫn đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh và duyên dáng kia, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như băng không có chút cảm xúc nào, nhưng ánh sáng trong mắt anh lại nóng bỏng như nắng chiều.

Sau khi nhảy theo bài hát, Ninh Gia gần như kiệt sức mà ngã xuống đất. Mặc dù mái tóc dài uốn xoăn cùng với phần tóc dày đã che đi một phần vẻ đẹp của cô, nhưng không bị cặp kính cản trở, lúc này hai má cô ửng hồng, anh cũng nhìn ra được phần nào vẻ đẹp của công chúa khi đó.

"Thống đốc Đoạn, vừa rồi tôi khiêu vũ thế nào?"

Đoạn Tuân gật đầu: "Rất tốt."

"Thật sao?"

"Thần đương nhiên sẽ không lừa gạt công chúa."

Ninh Gia đứng dậy, cô đi tới phía sau máy quay, nhìn thấy video được ghi lại quả thật không tệ. Cô vui vẻ cất máy ảnh chuẩn bị về nhà.

"Chờ một chút." Đoạn Tuân nói.

Ninh Gia: "Còn có chuyện gì sao?"

"Công chúa vừa mới khiêu vũ xong, cần phải giãn cơ, nếu không cơ bắp sẽ cứng ngắc."

Ninh Gia nhớ tới sau khi luyện tập thật sự cần giãn cơ, nên cô gật đầu: "Ừ."