Chương 3.1

Anh chậm rãi nói: "Đi thì đi, có gì không được? Tối nay chúng ta hẹn tại ngõ hẻm bên kia, được không?"

Tên ma men này nghe xong nghĩ thầm người đẹp này đúng là người trong nghề, vui vẻ nhếch miệng gật đầu: "Người đẹp, vậy chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."

Đoạn Tuân không muốn nhiều lời với tên kia, anh đưa mắt nhìn bóng mình trong gương, căm ghét hừ nhẹ một tiếng rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Cũng không biết anh căm ghét tên ma men kia hay là gương mặt trong gương kia.

"Thế nào? Em quen việc chưa?"

Mười một giờ tối, sau khi tan làm Triệu Tâm Đồng và Ninh Gia đi nhanh ra cửa quán bar.

"Cũng được."

Triệu Tâm Đồng cười: "Hên cho em hôm nay không gặp phải khách hàng kì lạ, nhưng cũng không thành vấn đề, binh đến thì tướng chặn, không có người kì lạ nào mà chúng ta không giải quyết được."

Ninh Gia cười mỉm, nói: "Chị đúng là tài giỏi, tình huống nào cũng đối phó được."

Mặc dù biết chỉ là lời khen xã giao nhưng Triệu Tâm Đồng vẫn bị lấy lòng, cô ấy cười cười, ánh mắt sáng lên, phất tay nói: "Bạn trai chị tới đón chị rồi, một mình em về trường học nhớ cẩn thận một chút."

"Ừm, hôm sau gặp lại."

Triệu Tâm Đồng đã học năm ba, hiện giờ đang thuê phòng bên ngoài sống chung với bạn trai, giờ phút này nhìn cô gái trẻ vui vẻ chạy tới bên nam sinh chạy xe đạp cách đó không xa, Ninh Gia hé miệng hít thở sâu một hơi, thả lỏng bả vai.

Thời đại này không chỉ tự do yêu đương, nam nữ chưa kết hôn sống chung như vợ chồng cũng là chuyện bình thường, nói chi Triệu Tâm Đồng cũng đã năm ba rồi, ngay cả bạn cùng phòng ký túc xá của Ninh Gia, cũng có hai người thường xuyên đi mướn phòng với bạn trai.

Nếu ở đời trước của cô, những việc này đúng là khó tưởng tượng.

Cô cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, sống hai đời, cô đối với tình yêu nhất là tình yêu nữ vẫn mù tịt như xưa.

Đời này không cần nói, mặc dù may mắn đi tới thế giới hiện đại nhưng xuất thân không được tốt, ngoại trừ đi học thì đi làm thêm căn bản không có tâm trạng suy nghĩ tới những việc kia.

Về phần mười tám năm ở đời trước kia. Cô cũng không phải là chưa từng có?

Cô nhớ tới vị hôn phu tân khoa trạng nguyên kia. Người người đều nói, Trình Trạng Nguyên kinh tài diễm tuyệt, có một không hai.

Cô nhớ rõ tình cảnh lần thứ nhất nhìn thấy anh ấy, tại yến tiệc trong cung. Qua ba tuần rượu, theo lệ cũ là đối đáp câu đối, Hoàng thượng ra vế trên mười phần xảo trá tuyệt diệu, các học sĩ và tài tử tại bữa tiệc vò đầu bức tóc cũng không thể đối được, chỉ có trạng nguyên nhẹ nhàng mà ra được vế dưới đặc sắc tuyệt hảo.

Tài tử như thế có cô gái nào không yêu? Cô hẳn cũng không ngoại lệ.

Chỉ là lúc này cô cố nhớ lại trong hồi ức, nhưng rốt cuộc lại không nhớ được bộ dạng của trạng nguyên kia. Ngược lại một gương mặt mười phần diễm lệ bỗng nhiên hiện ra trong đầu cô.

Tim Ninh Gia đập mạnh loạn nhịp, cô lắc đầu như cố đem những suy nghĩ bất chợt kia đẩy ra.

Sau đó, đi về phía Đông của trường học.

Con đường chỗ quán bar này, hai bên đều là cửa hàng, đêm ngày đều rất náo nhiệt. Chỉ là vào giờ này, trừ quán bar thì các cửa hàng đều đóng cửa, trên đường hầu như không có người đi đường, chỉ còn một mảnh yên tỉnh dưới ánh đèn đêm.

Đi được vài mét, cô đi ngang qua đầu con hẻm nhỏ, Ninh Gia chợt nghe thấy một âm thanh kì lạ.

Người trẻ tuổi suy cho cùng đều có tính hiếu kì, cô không nhịn được vụиɠ ŧяộʍ tiến đến bên tường, nhìn vào trong ngõ nhỏ.

Đầu hẻm rất nhỏ bề ngang cùng lắm chỉ một chiếc xích lô đi qua. Trong ngõ nhỏ không có camera giám sát, chỉ có một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt.

Lúc này trong hẻm có năm bóng người không thấy rõ mặt, bốn người đang đứng, còn một đang nằm trên mặt đất.

Lúc Ninh Gia ý thức được những người này đang làm gì, cô hoảng sợ mở to hai mắt vội vã bịt miệng để không phát ra âm thanh.

Sâu trong ngõ tối, có một người đàn ông tay chân bị trói chặt nằm dưới đất, ngoài miệng thì bị dán băng dính, mặt người đó hướng lên trên vừa giãy dụa vừa phát ra âm thanh a a, ánh mắt hoảng sợ nhìn nhóm người trẻ tuổi đang đứng dưới ánh đèn mờ.

Nhóm người này ăn mặc cách tân, tóc dài tết lại, đeo đầy trang sức dạng đinh tán kim loại và hình xăm trên người đã thể hiện rõ thân phận của bọn họ. Bọn họ chính là ban nhạc Hell.

Mà người đàn ông đang nằm dưới đất chính là tên ma men vừa chọc ghẹo Sin Thần trong nhà vệ sinh quán bar.

Tên này căn bản còn không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị người khác trói đến đây, giờ phút này hắn ta nhìn cách ăn mặc của nhóm người trước mặt liền biết mình chọc nhầm người, trong phút chốc sợ đến tỉnh rượu.

Hắn ta muốn xin tha nhưng miệng bị bịt chỉ có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào.

"Sin Thần, anh định xử lý như thế nào? Biện pháp cũ sao?"

A Thản vừa cười hỏi người đứng bên tường vừa tiến lên một bước dẫm lên vai tên kia.