Chương 3

"Chị Đồng, em đi vệ sinh một chút." Ninh Gia đưa rượu cho vài bàn xong trở lại quầy bar, đưa tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán thở phì phò nói với Triệu Tâm Đồng.

"Đi nhanh đi."

Lúc này là thời điểm bận rộn, ngày đầu tiên Ninh Gia đi làm nên cô không dám lười biếng, đi vệ sinh xong cô đến máy sấy, sấy khô tay rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Vì đi quá vội nên cô không để ý đến một người đàn ông say rượu đang lảo đảo ngã nghiêng từ phía đối diện đi đến, lúc phản ứng đã không tránh kịp liền đυ.ng phải người kia.

Cả người cô không sao chỉ có mắt kính bị rơi trên mặt đất.

Người đàn ông kia thân hình thô kệch, khuôn mặt đỏ bừng chắc do bị đυ.ng hơi đau nên hắn ta tức giận văng tục mắng: "Chết tiệt bị mù à?"

Ninh Gia giật nảy mình, cô liên tục cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, xin lỗi."

Tên say rượu hùng hùng hổ hổ đẩy cô ra, hắn ta lảo đảo tiến tới nhà vệ sinh nam.

Ninh Gia âm thầm thở phào một tiếng, vì không có mắt kính lại thêm đèn ở hành lang yếu ớt, mọi vật trước mặt cô trở nên mơ hồ giống như đang trong mây trong sương.

Cô tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống nhặt lại mắt kính bảo bối của mình.

Trên mặt đất phủ thảm đen lại thêm mắt kính gọng đen, dưới ánh đèn tối tăm, cô híp mắt nửa ngày cũng nhìn không thấy, cuối cùng phải mò tay dưới thảm mà tìm.

Trong tầm mắt mông lung của cô mơ hồ thấy được tia sáng phản xạ từ thấu kính mắt kính ở phía chân tường, cô hưng phấn chồm tới đó.

Chỉ là tay còn chưa sờ đến mắt kính, trước mặt đã bị một bàn chân ngăn cản, mà tay cô còn chưa kịp thu hồi đã bất thình lình chạm đến đôi giày đen của bàn chân kia.

Cảm giác lạnh như băng truyền đến tay, làm Ninh Gia giống như bị điện giật lập tức thu tay về, cô vòng qua bàn chân kia chạm đến được mắt kính bèn đứng lên vừa cúi đầu vừa dùng góc áo lau lại thấu kính, hướng người trước mặt xin lỗi: "Thật xin lỗi."

Vì đã chậm trễ một lúc nên cô không dám lề mề, vừa xin lỗi xong cô cúi đầu đeo mắt kính lên mặt rồi chạy vụt đi như làn khói.

Đoạn Tuân đứng im tại chỗ, vì tiếng xin lỗi ban nãy mà giật mình sửng sốt một lúc, anh như có linh cảm gì đó lập tức xoay đầu lại nhưng chỉ thấy một bóng lưng mặc đồng phục quán bar biến mất ngay ở chỗ rẽ.

Anh bèn quay đầu lại, cúi đầu nhíu mi nhìn đôi giày đen của mình rồi bước tới phòng vệ sinh.

Lúc này trong phòng vệ sinh không có người nào, chỉ có một tên ma men đang đi vệ sinh ở bồn tiểu đứng bên ngoài, tiếng nước xả tí tách tí tách, mùi rượu cùng mùi khai dường như lan tỏa khắp nơi trong không khí.

Đoạn Tuân đang khó chịu, thấy vậy càng bực mình hơn. Anh đến bồn tiểu cách xa tên ma men kia cởϊ qυầи đi vệ sinh.

Đến thế giới này đã mấy năm, anh từ một tên thái giám thân thể thiếu mấy lạng thịt thành một người đàn ông thực thụ.

Đời trước anh vẫn cho là mình thiếu đồ vật của đàn ông nên sau này có được quyền lực tối cao vô thượng, hưởng không hết vinh hoa phú quý, trước sau vẫn cảm thấy trống rỗng không cảm thấy mình sống giống con người.

Bây giờ đầu thai lại làm người, thân thể hoàn chỉnh, anh vốn cho rằng mình có thể sống như người bình thường. Chỉ là ngày tháng trôi qua, anh vẫn giống như đời trước, máu lạnh vô tình trái tim trống rỗng, không có tình cảm cũng không có du͙© vọиɠ.

Món đồ chơi có được dưới thân, ngoại trừ lúc đi vệ sinh thuận tiện hơn cũng không có tác dụng gì.

Anh xả nước xong, cúi nhìn vật xấu xí kia mỉa mai giật giật khóe miệng rồi kéo quần lên.

Tên ma men bên cạnh cũng xong, trong lúc lơ đãng liếc mắt nhìn thanh niên cách mình không xa. Nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của Đoạn Tuân mắt hắn ta lập tức sáng lên.

Tên ma men này này là khách quen của các hộp đêm, nam nữ đều chơi, còn chơi rất điên. Bây giờ lại thấy một thanh niên còn đẹp hơn cả phụ nữ, liền mất kiểm soát gặp sắc nảy lòng tham.

Hắn ta tự nhận bản thân óc kiến thức rộng, trai đẹp ở quán bar tám chín phần đều là MB (money boy), nếu không phải MB thì vì tiền cũng sẽ làm MB, liền xoay người xán lại gần Đoạn Tuân.

"Người đẹp, có muốn đi chơi với anh không? Anh đây có tiền, cưng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Đoạn Tuân từ từ quay người lại, nhìn thấy tay của tên kia vươn tới vai mình anh bình tĩnh lui nhanh lại phía sau, làm cánh tay tên nọ chụp vào khoảng không.

Tên ma men này tuy đầu óc còn chút tỉnh táo nhưng đã không điều khiển được thân thể, cả người liêu xiêu dựa vào bồn tiểu bên cạnh, cố gắng mở to đôi mắt đang đỏ quạch vì say, khi nhìn thấy thanh niên mỹ lệ trước mặt ánh mắt lập tức sáng rực lên.

Lúc này hắn ta nhìn được chính diện chứ không còn là sườn mặt, cảm thấy hết hồn như gặp được tiên nữ.

Tên ma men kia chớp chớp mắt, gần như nhìn thẳng, vụng về nói: "Cưng…cưng thấy được không?"

Đoạn Tuân nhếch môi cười một tiếng, đêm nay cảm xúc anh không tốt, trong lòng khó chịu không có chỗ phát tiết, tên ma men này coi như đυ.ng vào họng súng.