Tám giờ tối.
Quán bar đang vắng vẻ dần dần trở nên náo nhiệt.
Trong ánh đèn mờ ảo, cùng âm nhạc ầm ỹ, nam thanh nữ tú không rõ mặt cùng nhau tụ tập chè chén, nhân viên phục vụ tất bật qua lại giữa những hàng ghế dài tất cả tạo thành một thế giới nhỏ đầy màu sắc.
"Thế nào? Còn chịu nổi không?"
Ninh Gia trở lại quầy bar, khó khăn lắm cô mới mở miệng thở dốc. Triệu Tâm Đồng vừa mới đưa rượu cho một bàn khác xong, bắt gặp dáng vẻ mệt mỏi của cô nên quan tâm hỏi han.
"Cũng được." Ninh Gia gật đầu cười đáp.
"Em mới làm ngày đầu tiên, khó tránh khỏi vất vả, vài ngày nữa sẽ quen thôi."
"Ừm."
Cô quay đầu nhìn đại sảnh quán bar có vẻ kì quặc, mặc dù đã tới thế giới này nhiều năm nhưng đôi lúc cô vẫn còn cảm giác giật mình không thể tin đối với mọi chuyện xung quanh.
Sau khi nhảy từ thành lâu xuống, Ninh Gia không biến thành chim. Mà khi mở mắt ra, cô lại trở thành một thiếu nữ thế kỉ 21. Mấy năm qua, cô đã sớm quen với thế giới này, ở đây nữ tử không cần biến thành chim cũng có thể sống tự do tự tại.
Mặc dù ở đời này ông Trời tước đi vinh hoa phú quý của cô, để cô trong một gia đình bần hàn nhưng lại cho cô một gia đình tương thân tương ái cho cô cuộc sống tương đối tự do.
Chỉ là gia đình quá nghèo, ba mẹ đã nghỉ việc, chân của ba cô mấy năm trước bị thương không thể làm việc nặng, chỉ có thể phụ mẹ cô bày quầy bán hàng ở chợ đêm.
Nếu chỉ vậy thì không có vấn đề gì lớn, xui xẻo là em trai Ninh Tuấn bị bệnh tim bẩm sinh, mấy năm nay ngày càng nặng hơn, bác sĩ nói nếu không tiến hành đại phẩu chỉ sợ không sống được hơn ba năm nữa.
Đời trước thái tử đệ đệ ruột của cô mới hai tuổi đã chết yểu. Đời này vất vả lắm ông Trời mới đem em trai trả lại cho cô sao cô có thể trơ mắt nhìn nó từ từ mà chết đi?
Cô vừa vào năm Nhất, hai tháng nay trừ thời gian lên lớp thì đều đi làm công, hi vọng cùng ba mẹ cố gắng gom góp đủ tiền để Ninh Tuấn sớm được phẫu thuật.
Trước đây cô làm gia sư vào buổi tối, lúc đầu còn thuận lợi nhưng sau đó không lâu ông chủ liền lộ bản chất háo sắc, năm lần bảy lượt tìm cách gạ gẫm cô, nhắn tin quấy rối. Cô cố chịu đựng lấy hai tháng tiền lương rồi lập tức nghĩ việc đưa số điện thoại ông ta vào danh sách đen.
Thành phố nơi cô ở rất lớn, cơ hội việc làm cũng không ít nhưng tìm công việc ca đêm ổn định cũng không phải là chuyện đơn giản.
Tìm sức đầu bể trán ba ngày liên tục không có, tình cờ ngày hôm trước trong thư viện, cô gặp được đàn chị Triệu Tâm Đồng, nghe nói cô đang tìm việc làm thêm nên đề cử cô tới làm công tại quán bar này.
Ninh Gia tới thế giới này đã mấy năm, chưa ăn thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy, cũng biết quán bar là chỗ rồng rắn hỗn tạp. Nhưng cô và đàn chị Triệu đã từng tiếp xúc nhiều lần, cô biết chị ấy là cô gái nhiệt tình cởi mở, nói ở đây không có vấn đề gì, cho nên sau khi cân nhắc cô đã gật đầu đồng ý.
Một buổi tối tiền lương hai trăm tệ, chỉ cần làm bốn tiếng mà quán bar lại gần ngay cửa Đông trường học, đi bộ hơn nửa giờ là đến ký túc xá. Đây đúng là chỗ làm thêm tốt nhất mà cô có thể làm.
Cho nên cô đành gạt đi lo âu thấp thỏm trong đầu đón nhận công việc.
"Chị Tâm, có người muốn gọi món, em đi đây." Nhìn thấy có khách ngoắc gọi, sau khi nói với Triệu Đồng Tâm xong cô tranh thủ chạy lại chỗ ghế dài.
Cô đang mặc đồng phục quán bar, áo ghi lê mặc ngoài cùng áo sơ mi trắng phối váy ngắn đến gối, nó dường như ôm lấy đường cong cơ thể tinh tế đầy nữ tính của cô.
Ban đầu khi Triệu Tâm Đồng giới thiệu Ninh Gia đến quán bar làm công, cô ấy cũng có chút do dự. Tuy hai người quen biết không lâu, đều là người nghèo khó cùng cảnh ngộ nhưng cô ấy đối với đàn em này tự nhiên có cảm giác thân cận.
Bởi vì gia cảnh không tốt nên Ninh Gia rất mộc mạc, ăn mặc đều là quần áo cũ đã qua modern, kiểu tóc đơn giản đeo thêm cặp kính đen to trên mặt, là loại đi trong đám đông không ai chú ý tới.
Nhưng nếu tới gần sẽ phát hiện, dung mạo cô cực kì xinh dẹp, làn da trắng nõn không tì vết, ngũ quan tinh xảo hiếm thấy, đôi mắt giấu sau cặp kính đen kia đẹp đến rung động lòng người.
Phụ nữ nhìn phụ nữ luôn là nhìn thấu nhan sắc thật ẩn dấu bên trong.
Theo Triệu Tâm Đồng chỉ cần thay đổi cách ăn mặc, đàn em không bắt mắt này sẽ không thua kém các hoa hậu giảng đường tại trường đâu. Hơn nữa, cô ấy mơ hồ cảm thấy mặc dù Ninh Gia luôn mặc quần áo cũ quê mùa nhưng trên người lại che giấu khí tức sang quý hơn người.
Bây giờ sau khi nhìn thấy Ninh Gia thay đổi quần áo lộ ra dáng người mỹ lệ, cô ấy liền nghĩ tới điều mình lo lắng lúc trước.
Quán bar tạp nham, rồng rắn lẫn lộn, cô gái nhỏ không có nhiều kinh nghiệm này rất dễ bị người khác để mắt tới, tới lúc đó thì việc tốt mình làm lại thành việc xấu.