Chương 2.1: Tái Sinh

Chờ khi hai người gặp lại tại quầy bar, Triệu Tâm Đồng nửa đùa nửa thật nói: "Em nhớ mang mắt kính cẩn thận, không có việc gì đừng tùy tiện tháo ra."

Ninh Gia nâng kính, cô gật đầu chân thành: "Em cận gần 5 độ, ngoại trừ lúc rửa mặt hay đi ngủ, xưa nay chưa bao giờ tháo kính ra."

Đúng là như vậy.

Nhắc đến mới nói, ở thế giới mới này nếu có đồ vật nào làm cô cảm thấy cuộc sống thêm muôn phần tốt đẹp thì cặp kính này tuyệt đối đúng nhất.

Thị lực của cô không tốt, nhìn đồ vật cách 10m là cảm thấy như nhìn trong sương mờ ảo mông lung.

Đời trước trong cung, giữa đường gặp được các cung phi hay hoàng tử công chúa khác, cô thường xuyên nhận nhầm người. Cũng may cô có tiếng là ngu ngốc nên không ai thèm so đo với cô cùng lắm chỉ đem đồn thành chuyện cười của công chúa ngu ngốc như cô.

Sau khi đến thế giới này, lần đầu mang kính lên, nhìn thấy rõ thế giới trước mắt, cô quả thật sợ ngây người. Từ đó xem mắt kính như bảo bối, yêu thích không rời, trừ lúc tất yếu sẽ không tháo ra. Cũng bởi vậy đã làm nhan sắc vốn có giảm đi đáng kể.

Triệu Đồng Tâm thấy bộ dạng nghiêm túc của cô bèn buồn cười lắc đầu.

Hai người đang trò chuyện thì thấy quản lý quán bar dẫn vài cô gái vào gian nghỉ ngơi.

Ninh Gia tò mò ngẩng đầu nhìn một chút, các cô gái đều mặc đồng phục giống nhau nhưng không giống với đồng phục của cô, họ mặc áo bó sát người cùng váy ngắn đến độ thấy bẹn đùi chân mang giày cao gót gần cả tấc.

Triệu Đồng Tâm nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn, những người đi vào đó ở đây gọi là công chúa, họ khác chúng ta, kiếm được rất nhiều tiền, tụi mình không thể so được."

Ninh Gia: "Công chúa…"

Triệu Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn cô, cô ấy trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên, cười cười nói nhỏ bên tai cô: "Đừng nói cái này em cũng không biết nhé?"

"Em…"

Ninh Gia đúng là không biết thật nhưng nghe giọng điệu của Tâm Đồng cũng đại khái đoán được hai chữ này "Công chúa" cũng chả phải tốt đẹp gì.

Triệu Tâm Đồng hạ giọng giải thích: "Là phụ trách tiếp khách trong khu vip, uống rượu trò chuyện ca hát, nếu có người chi nhiều tiền sẽ đi qua đêm. Hiểu chưa?"

Ninh Gia bừng tỉnh gật đầu, thế này thì chả khác gì nữ tử trong giáo phường thanh lâu à?

Cũng như nhau thôi, quán bar là nơi uống rượu mua vui cùng giáo phường ở thời đại ngày xưa của cô không hơn không kém.

Cô không nhịn được tò mò nhìn theo mấy bóng lưng kia, bị Triệu Tâm Đồng vỗ lưng một cái nhỏ giọng nói: "Có nghĩ cùng đừng nghĩ, tiền kia chúng ta không kiếm được."

Ninh Gia: "…" A, cô không có suy nghĩ gì sâu xa.

"Lily, Tô San. Hell đã tới phòng số 1, hai người các cô đêm nay chuyên môn phục vụ mấy vị đại gia kia đi."

Trong phòng nghỉ, quản lý quán bar Phi Trì hối hả dặn dò mấy công chúa dưới quyền.

Vừa nghe anh ta nói xong, hai cô gái được gọi là Lily và Tô San hai mắt lóe sáng, liên tục gật đầu: "Anh Vương cứ yên tâm, hai chúng em chắc chắn không làm anh thất vọng."

Hell là tên một ban nhạc, ban nhạc ngầm này ở xung quanh các trường Đại học, cao đẳng của Giang Thành rất nổi tiếng, có rất nhiều fan ủng hộ đông đảo.

Nhưng bọn họ rất thần bí, không có công ty đại diện, không quảng cáo trên Internet, chỉ ngẫu nhiên biểu diễn ở các quán bar, cũng không biểu diễn quá 1 tuần.

Muốn lần theo hành tung bọn họ rất khó. Bởi vì thần bí nên càng có mị lực. Mà sắc thái thần bí này lại được nâng cao thêm 1 bậc, liên quan tới đủ loại lời đồn xung quanh các thành viên bang nhạc.

Nghe nói các thành viên đều rất có bối cảnh, so với những ban nhạc ngầm xuất phát từ điểm nghèo khó vươn đến đỉnh cao đúng là không cùng đẳng cấp, đây cũng là nguyên nhân khó có thể mời được họ.

Quán bar Phi Trì này mở gần các trường, làm công chúa tại quán đa phần là sinh viên các trường xung quanh đây. Xã hội coi trọng vật chất, dụ hoặc quá nhiều nên không thiếu những cô gái xinh đẹp muốn đi đường tắt. Các cô đều nghe danh ban nhạc có các thành viên nam vừa thần bí lại có bối cảnh, ai mà lại không muốn tiếp cận?

Lily và Tô San được như ý nhưng những người khác có chút không vui, có người âm dương quái khí nói: "Anh Vương anh cũng bất công quá, sao lại để Lily với Tô San đi, anh chê chúng tôi không xinh đẹp bằng sao?"

Anh Vương đưa mắt nhìn cô gái không phục một chút, anh ta thầm nghĩ đúng là đứa nhảm nhí.

Nhưng làm tại bar đêm đều là kẻ già đời, giỏi nhất là biết lấy lòng người khác, dù trong lòng coi thường nhưng trên mặt vẫn cười ha hả như cũ: "Sao có thể chứ, do Lily và Tô San có kinh nghiệm phong phú thôi. Mấy người nhóm Hell đều là tổ tông khó chịu, phục vụ không chu đáo bọn họ không thèm biểu diễn là chuyện nhỏ, sợ nhất là đắc tội mấy vị đại gia kia, lúc đó quán chúng ta gặp nhiều phiền phức."

Vừa dứt lời, anh ta phất tay: "Đi, mọi người đi làm việc của mình đi."

Các cô gái ăn mặt nóng bỏng nối đuôi nhau đi ra.