Ninh Quân nhìn người đi xa, cậu bé nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn nói: "Con đi vệ sinh."
Ninh Gia xoa đầu cậu bé nói: "Muốn chị đi cùng không?"
Ninh Quân vẫy tay: "Không cần, em không phải con gái đi vệ sinh còn đi với bạn."
Ninh Gia: "…"
Tuổi còn trẻ nhưng cậu rất hiểu chuyện.
Nhà vệ sinh nằm ở cuối con phố đi bộ cũ này, sau khi thu phí bảo vệ ba tên côn đồ đi vào nhà vệ sinh xả nước, bọn họ không rời đi ngay mà đứng trong ngõ trước cửa nhà vệ sinh lấy số tiền họ vừa nhận được và đếm.
Ninh Quân đứng ở đầu ngõ nhìn bọn họ ngồi xổm dưới đất đếm tiền, nghiến răng nghiến lợi bước vào, cậu bé đứng cạnh hắn ta cẩn thận nói: "Có thể trả lại tiền cho tôi không?"
Một tên cao lớn ngẩng đầu nhìn thấy một tên tiểu tử liền quát: "Tiểu tử ngươi từ đâu tới? Đừng quấy rầy chúng ta đếm tiền."
Ninh Quân mím môi bất bình, trong mắt đẫm lệ thấp giọng nói: "Ba mẹ tôi phải tiết kiệm tiền cho tôi phẫu thuật, mỗi ngày đều làm việc vất vả, trả lại tiền cho tôi đi."
"Ngươi có im đi không?" Tên có mái tóc húi cua trở nên mất kiên nhẫn xua tay: "Đi, đi, đi."
Ninh Quân có lá gan không lớn, môi cậu run run, khi không có ai chú ý đến cậu, cậu quay người bỏ đi trong nước mắt.
Mắt cậu nhòe đi vì nước nên cậu suýt đυ.ng phải ai đó khi đi ra ngõ. Cậu là một đứa trẻ lễ phép nên vội vàng ngẩng đầu xin lỗi: "Xin lỗi."
Đoạn Tuân từ trên cao nhìn xuống liếc cậu một cái, nhẹ giọng nói: "Nhóc, bị bắt nạt sao?"
Ninh Quân mím môi, không nói gì nhưng nước mắt cứ tuôn.
Đoạn Tuân cười lạnh: "Đã lớn vậy rồi còn khóc, thật xấu hổ."
Những giọt nước mắt đang cuộn xoáy trong mắt Ninh Quân trực tiếp rơi ra.
Đoạn Tuân cau mày khó chịu, anh kéo cậu lại để cậu đứng dựa vào tường, giọng điệu anh thiếu kiên nhẫn nói: "Nhóc đứng ở đây không được cử động, tôi sẽ lấy lại tiền cho nhóc, nhưng nhóc tuyệt đối không được nhìn vào trong, biết không?"
Ninh Quân ngẩng đầu nhìn người anh trai cao lớn xinh đẹp trước mặt, cậu bé là một thiếu niên phát triển sớm nên rất biết nhìn cảm xúc của người khác. Biểu cảm trên khuôn mặt người anh này rõ ràng là rất thiếu kiên nhẫn, tựa như coi thường cậu nhưng không biết vì cái gì cậu cảm nhận được anh thực sự muốn giúp cậu nên cậu ngoan ngoãn gật đầu.
Đoạn Tuân khinh thường nhếch môi, trẻ con thật là phiền phức em trai ruột của Lục công chúa cũng không ngoại lệ.
Anh quay người bước vào ngõ, vì đang ở ngoài nhà vệ sinh công cộng nên mùi hăng nồng khiến anh phải đưa tay lên bịt mũi bằng ngón trỏ. Ba tên côn đồ này có lẽ đã tính phí bảo kê hơi quá, đã lâu lắm rồi chúng còn chưa đếm xong.
Người đàn ông có mái tóc húi cua mặc một bộ quần áo chỉnh tề, hắn chú ý tới có người đứng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn thấy đó là một thiếu niên xinh đẹp, hắn tức giận nói: "Mày không thấy ông nội đang làm ăn sao? Cút ra khỏi đây!"
Đoạn Tuân chậm rãi hạ ngón tay trên mũi xuống, khóe miệng anh nhếch lên một đường cong lạnh lùng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập tia sáng lạnh lẽo.
Một phút sau, trong ngõ vang lên tiếng gào khóc thảm thiết.
"Được rồi, được rồi, chúng tôi sẽ trả lại ngay."
"Về sau không bao giờ… thu nữa."
"Xin đại ca rộng lượng giơ tay đánh khẽ."
"Tôi thực sự không dám nữa."
Những tiếng la hét của ba tên côn đồ tê liệt trong ngõ nhỏ.
Ninh Quân ở bên ngoài, trái tim nhỏ bé mỏng manh của cậu đập loạn xạ nhưng cậu nhớ tới lời anh trai xinh đẹp nói nên dù có tò mò cậu cũng không nhìn vào trong.
Một phút sau, trong ngõ trở lại yên tĩnh, thong thả truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, là Đoạn Tuân, anh đang dẫn ba người kia ra ngoài.
Ba tên côn đồ lúc mới đến lấy tiền bảo kê thì đi loanh quanh như cua, nhưng bây giờ đều khom lưng biến thành chuột lang giống như bị đánh một trận tơi tả.
Quả thực họ đã bị đánh, trong công việc của họ việc đánh và bị đánh là chuyện thường tình, nhưng hôm nay là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Ba người đơn giản cho rằng mình đánh phải quỷ, nếu không phải quỷ thì sao lại kỳ lạ như vậy, bọn họ thậm chí còn không thấy rõ người thanh niên xinh đẹp này hành động như thế nào lập tức đều đã ngã xuống. Và họ cũng không biết anh đã dùng cách gì, trên tay anh là vật gì, nó chọc vào họ đau đến mức xương và nội tạng của họ gần như gãy ra, ba người bọn họ hoàn toàn bị thứ này làm cho kinh hãi.
Điều đó nằm ngoài nhận thức của họ, họ chỉ có thể im lặng thành thật nghe lời người thanh niên xinh đẹp trả lại số tiền bảo kê cho tất cả những người bán hàng ở chợ đêm.
Đầu tiên Đoạn Tuân nói bọn họ đưa một ngàn tệ cho Ninh Quân đang đợi bên ngoài.
"Này của nhà ngươi."
Ninh Quân nhận lấy tiền mừng rỡ mở to mắt, cậu nhìn ba người ngoan ngoãn đi theo anh, cậu thấp giọng hỏi: "Ca ca, anh là cảnh sát sao?"
Đoạn Tuân khinh thường nói: "Cảnh sát tính là gì."
Ba người kia bắt đầu lần lượt trả lại tiền cho những người khác. Vì bề ngoài không có vết thương rõ ràng nên những người bán hàng không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi thấy bọn họ trả lại tiền, những người khác cho rằng là do lương tâm hoặc do bọn họ đi lạc nên những người khác cũng vui vẻ cầm lấy tiền.
Ninh Quân đi bên cạnh Đoạn Tuân, cậu ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ: "Ca ca, anh thật tuyệt vời, anh là người tốt." Nói xong, cậu còn thân thiện nắm tay anh.
Đoạn Tuân cười lạnh nói: "Tôi không phải người tốt."
Anh liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy mình, khóe miệng anh nhếch lên, tiểu tử cậu thật phiền phức, ai cho phép ngươi nắm tay ta?
Quên đi, vì cậu là em trai của Lục công chúa nên tôi sẽ để cậu nắm tay tôi một lúc.
Chỉ một lần.