Ninh Gia ngoái nhìn lại cười một tiếng, ánh mắt nàng nhìn qua lão tướng quân cùng chúng tướng sĩ, vượt qua tường thành nhìn về phía thâm cung mà nàng đã sống gần mười tám năm kia.
Người người đều nói hoàng cung cẩm tú xa hoa lộng lẫy, mà không biết rằng thâm cung kia thật ra là chốn địa ngục ăn thịt người. Quân vương phụ bạc, phi tần tranh thủ tình cảm, thủ túc tương tàn. Mười tám năm qua, nàng đã thấy mỹ nhân biến oan hồn, hài nhi biến bạch cốt.
Mẫu phi cùng ấu đệ của nàng đã sớm không còn, chính là chết tại thâm cung ăn thịt người kia.
Giờ đây, nàng đã được bay ra khỏi cái l*иg giam hoàng kim kia.
Chỉ là không nghĩ tới, sẽ là phương thức này.
Trấn quốc công nhìn thấy biểu tình kiên định thong dong của nàng, lập tức hiểu ra Lục công chúa tâm ý đã quyết, lời thuyết phục đến miệng chưa kịp nói cuối cùng hóa thành một tiếng than thở. Công chúa đền nợ nước, là thể diện cuối cùng của Hoàng thất, ông ấy cũng không có lý do gì ngăn cản, nên lão tướng quân chỉ có thể bi thống lau nước mắt.
Ninh Gia nhắm mắt hít thở sâu một hơi, vừa quay đầu mở mắt ra đã thấy một thân ảnh cao cao từ từ bước lên thành lâu.
Tướng sĩ đang quỳ trên mặt đất, nhìn thấy người tới, đồng thanh hô: "Tham kiến thống đốc!"
Người này chính là thống đốc Đông Hán của triều đại Đại Ninh, dưới một người trên vạn người, Đoạn Tuân. Cũng chính là một trong những thủ phạm làm giang sơn này thêm nát rữa.
Lúc này thống đốc Đoạn, một thân trường bào màu đen, tóc đen cột hờ ở sau lưng, gương mặt vì đón gió thu trở nên nhợt nhạt trắng nõn, môi mỏng hơi vểnh, lông mày hẹp dài, nhìn thần sắc hung ác nham hiểm lạnh lẽo lộ ra khí sắc yêu diễm xen lẫn thư hùng.
Ninh Gia thân ở thâm cung, cùng vị thống đốc này hiếm khi đối mặt, chỉ có thể ngẫu nhiên trong cung nhìn thấy từ xa, cũng chưa từng thấy rõ bộ dạng của hắn.
Những việc lớn nhỏ liên quan đến hắn đa phần nghe từ tin đồn, đương nhiên, các loại tin đồn này đều kể lại đủ loại thủ đoạn của hắn, chừng đó đã khiến cho vị Công chúa bất tài như nàng e ngại mà lánh xa.
Nhưng vào lúc sắp chết này, những e ngại kia đã không còn quan trọng.
Nàng đưa mắt nhìn nam tử lạnh lẽo yêu diễm tuyệt sắc kia – mà thật ra là một công công chứ không được xem là nam tử.
Ninh Gia nhìn hắn mà nghĩ tới lời đồn của nhóm tiểu cung nữ trong hậu cung "Thống đốc trời sinh mị lực kinh người, các phi tần lục cung không cách nào bì kịp."
Hôm nay là lần đầu tiên nàng quan sát tỉ mỉ bộ dạng của người này, lời đồn đại trong cung quả thật không sai, thống đốc Đoạn quyền nghiên triều chính ngoan tâm thủ lạt, quả thật có một túi da tốt mị hoặc chúng sinh. Nhất là cặp mắt phượng đen nhánh dài hẹp kia, giống như nhìn nhiều hơn một chút sẽ bị hút hết hồn phách.
Ngay lúc Ninh Gia vẫn còn cảm thán thống đốc Đoạn có một túi da thật tốt thì hắn đã đi tới, cất bước về phía mép tường thành cùng nàng sóng vai, đôi mắt hạnh đào băng lãnh nhàn nhạt nhìn nàng, vươn tay: "Trên đường đến hoàng tuyền, đoạn đường này để thần đi cùng Công chúa."
Ngữ khí hắn rất bình thản, bình thản như đang tán chuyện phiếm mà không phải đi chết.
Ninh Gia nhất thời kinh ngạc, nàng liếc nhìn cờ trắng đang tung bay trên cổng thành, bèn đem nghi vấn trong lòng ép xuống.
Không hỏi vì sao vị thống đốc quyền nghiêng triều chính thủ đoạn cay nghiệt này lại không phản bội chạy trốn?
Cũng không hỏi vì sao vào lúc này hắn theo nàng đến thành lâu cùng nhau đền nợ nước?
Là bởi vì sắp mất đi quyền thế cùng vinh hoa sao? Hay sau cùng đối với triều đại Đại Ninh vẫn còn một mảnh trung lòng?
Hết thảy đều không còn trọng yếu nữa. Trung và gian, thiện và ác, đều sẽ kết thúc vào lúc này, như vậy cũng không cần phân biệt thật giả.
Nàng nhìn nam tử không tính là nam nhân yêu diễm lộng lẫy kia, đem tay ngọc của mình đặt trong lòng bàn tay hắn. Không nghĩ đến bàn tay của người máu lạnh vô tình như thống đốc Đoạn lại ấm áp đến vậy.
Ninh Gia sợ chết không? Đương nhiên sợ. Huống chi từ thành lâu mười trượng nhảy xuống cũng đủ thịt nát xương tan. Nhưng tại thời khắc được Đoạn Tuân nắm chặt, sự hốt hoảng trong nội tâm nàng mất sạch. Trên đường đến hoàng tuyền, có vị Tu La gặp Phật gϊếŧ Phật gặp thần gϊếŧ thần này làm bạn, hẳn không còn gì đáng sợ.
Ninh Gia nhìn Đoạn Tuân nở nụ cười xinh đẹp, nàng chậm rãi nhắm chặt mắt lại, nhấc chân hướng về hư không phía trước.
Gió đem vạt áo hai người thổi phầng phật. Hai thân ảnh một đen một trắng, như hai con cự điểu từ trong không trung rơi thẳng xuống.
Ninh Gia chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng như vậy, mười tám năm làm chim trong l*иg rốt cuộc đã thoát khỏi l*иg son, từ đây tự do bay lượn giữa thiên không.
Hai thân ảnh cùng rơi mạnh xuống đất kèm theo một tiếng vang thật lớn, phiến đá bên dưới tường thành, máu tươi chậm rãi lan tỏa thành đóa hoa đỏ rực, đem hai thân ảnh đang nắm chặt tay nhau vây ở giữa.
"Hậu táng hai người này cùng một chỗ đi!"