Chương 1: Tiết Tử

Cảnh Thành năm thứ hai mươi ba, hoành thành Đại Ninh.

Giờ phút này chúng tướng sĩ đang quỳ gối sau lưng một thiếu nữ mảnh mai. Thiếu nữ kia một thân váy xanh nhạt, gấu váy dài uốn lượn trên mặt đất, búi tóc trên đầu chỉ cài trâm đơn giản, sắc mặt nàng tuy hơi tái nhợt không phấn son nhưng cũng không che lấp được nhan sắc của nàng.

Gió thu trên cổng thành thổi qua làn váy nàng càng làm nàng giống như bông hoa sen nở rộ giữa không trung.

Thiếu nữ này là Lục Công chúa của triều đại Đại Ninh, danh tự là Ninh Gia. Nếu không phải Trịnh quốc đột nhiên xâm chiếm, thì vị kim chi ngọc diệp này sẽ được gả cho Tân khoa Trạng nguyên kinh tài diễm tuyệt vào tháng sau.

Nhưng mà, không có nhưng mà…

Ninh Gia híp mắt nhìn xa xa, ở đó đại quân Trịnh quốc đang tập trung đen nghịt đông như kiến cỏ, lấy khí thế như sấm sét tiến đánh thẳng vào hoành thành Đại Ninh.

Nàng hiện biết rõ, triều đại Đại Ninh lúc này xác thực khí số đã tận là vong Quốc.

"Công chúa điện hạ!" Lão Tướng quân đứng sau lưng nàng mở miệng: "Đại quân Trịnh quốc sẽ tiến đến vây quanh cung thành trong nháy mắt, nơi này quá nguy hiểm không phải là nơi công chúa có thể ở lâu, điện hạ người mau rút lui đi!"

Ninh Gia trầm mặc một lát, nàng nhàn nhạt lên tiếng: "Quốc công gia, treo cờ hàng đi!"

Lão tướng quân nghe vậy thần sắc chấn động, ông ấy trừng trừng hai mắt, nghĩa chính hô to: "Lão thần thân là Trấn quốc công của Đại Ninh, sao có thể là hạng người ham sống sợ chết, vì giang sơn Đại Ninh, lão thần cúc cung tận tụy đến chết mới thôi."

Trấn quốc công năm nay đã ngoài bảy mươi, đã là lão tướng quân. Ông ấy vốn là Trấn quốc công chiến công lừng lẫy của triều đại Đại Ninh, sớm đã cáo lão hồi hương, hai năm này thân thể ôm bệnh, triền miên trên giường bệnh đã lâu. Theo lý mà nói, chuyện thủ thành này, đến phiên ai cũng không nên đến, lại đến phiên người đặt một chân vào quan tài như ông ấy.

Triều đại Đại Ninh từng có thời cực thịnh, nhưng hiện giờ đế vương ngu ngốc, hoạn quan hoành hành bá đạo, dân chúng lầm than. Ba mươi vạn đại quân Trịnh quốc tiến công, hoàng thân quốc thích hiện tại ai cũng không nghĩ làm thế nào kháng địch mà toàn nghĩ làm thế nào để sống qua ngày, chạy trốn ngõ nào hay tìm cách hàng địch.

Hoàng đế ngu ngốc vô đạo trong cung cấm đã sớm mang ngự lâm quân cùng cung tần mỹ nữ theo mật đạo bỏ trốn mất dạng, để lại bách tính trong thành lo sợ không yên cùng một nhóm binh lính hoành thành đang rối loạn.

Lúc bấy giờ Trấn quốc công dù chỉ còn một hơi thở, khi biết được tình thế bên ngoài, ông ấy liều mạng giãy dụa đứng lên từ giường bệnh, đem áo giáp hoan gỉ mặc vào, cầm cây thương dài đã cùn, run rẩy bò lên cổng thành nắm giữ ấn soán, cuối cùng đã ổn định được quân thủ thành.

Ninh Gia quay đầu nhìn lão tướng quân, nàng yếu ớt thở dài: "Quốc công gia, phụ hoàng ta đã bỏ thành đào tẩu, hoàng thượng đã không còn, làm gì còn cái gọi là Giang sơn Đại Ninh?"

Nàng đưa tay chỉ về bốn phương: "Những tướng sĩ này còn phụ mẫu thê nhi đang chờ mong bọn họ, người bọn họ nên bảo vệ phải là người nhà bọn họ, không nên vì cái giang sơn mục nát không chống cự nổi này mà bỏ mạng."

Trấn quốc công ngạc nhiên nhìn thiếu nữ mỹ lệ trước mắt, trong ánh mắt đυ.c ngầu ánh lênh vẻ kinh ngạc và giãy dụa.

Ông ấy đối với vị Lục công chúa này cũng không tính là quá quen thuộc, chỉ biết vị kim chi ngọc diệp này, ngày thường mỹ mạo vô song, tính cách lại hết sức ngây thơ —— trong sáng, nói dễ nghe là ngây thơ nói khó nghe thì là ngu ngốc.

Không sai, trên dưới Ninh quốc đều biết, Lục công chúa chỉ có mỹ mạo, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không thông, đích thực là hạng bất tài vô dụng.

Lão Trấn quốc công ngàn vạn lần không nghĩ tới, thời khắc vong Quốc, hoàng thân quốc thích còn lưu lại tại cổng thành này lại là vị công chúa bất tài này.

Mà thời khắc này những đạo lý mà nàng nói ra làm ông ấy không cách nào phản bác.

Quốc công gia do dự nửa ngày, chung quy là thở dài một hơi, quay người phân phó thủ hạ đi treo cờ hàng.

Một khắc sau, đại quân Trịnh quốc khí thế hào hùng đã đến phía dưới cửa thành.

Quốc quân Trịnh quốc ngự giá thân chinh, xa xa nhìn thấy cờ trắng trên thành lâu, trên mặt liền hiện lên nụ cười chiến thắng.

Giờ phút này hắn dừng ở dưới cổng thành, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ mỹ lệ trên đài, hỏi: "Trên thành lâu là người phương nào?"

Ninh Gia bình tĩnh trả lời: "Tiểu nữ chính là Lục công chúa Ninh quốc, nghe danh quốc quân Ngài nổi tiếng là người yêu dân nhân hậu lễ hiền, được người người xưng tụng là minh quân. Nay Đại Ninh ta quyết định chủ động quy hàng, ngày sau con dân Ninh quốc đều là con dân Trịnh quốc, hi vọng Quốc quân đối xử bình đẳng như nhau. Tiểu nữ thay mặt Trịnh quốc, tại nơi này dùng máu mà thề, thay mặt phụ hoàng ta cùng bách tính Ninh quốc, hướng quốc quân biểu đạt thành ý."

Nàng vừa dứt lời, lập tức cất bước đi lên tường thành, gió ào ào thổi tới, thổi vào mặt nàng làm mái tóc dài và tà áo nàng tung bay phất phới.

Trấn quốc công nhìn ra được ý đồ hi sinh vì nước của nàng liền sợ hãi, vội vàng quỳ xuống nói: "Lục công chúa!"