Chương 15

Mặc dù rất ghét cô, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đạt được mục đích bằng cách âm dương ngăn cách. Bây giờ, vì lời nói của anh, cô bị tai nạn xe, sống chết không rõ. Làm sao anh có thể cảm thấy thoải mái? Nghĩ đến đây, Phó Đình Dịch mới cảm thấy nặng nề trong lòng bớt đi không ít. Phó Đình Dịch giật giật cà vạt.

"Hai ngày nay công ty bận rộn, vì vậy anh không về nhà, thật xin lỗi."

Mộ Diên Nhi nhào vào trong ngực Phó Đình Dịch. "Em còn tưởng rằng anh lại giống như ba năm trước, đột nhiên không cần em nữa..."

Phó Đình Dịch nhẹ nhàng vuốt tóc Mộ Diên Nhi. "Anh còn có việc phải làm, anh kêu tài xế đưa em về trước."

"Nhưng em..."

"Tố Hề có thể là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, căn nhà này là phòng tân hôn của anh và cô ấy, để tránh nghi ngờ, em đi trước đi, ngày mai anh đi xem nhà, mua cho em một mảnh khác."

Mộ diên Nhi vốn tưởng rằng Phó Đình Dịch có gì đó không thích hợp, nhưng nghe đến đây đã cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều. Mộ Diên Nhi kiễng chân hôn lên cằm Phó Đình Dịch.

"Được rồi, ở đây thật xui xẻo, em ở đây cũng sẽ có người lời ra tiếng vào. Vậy em về trước, anh xong việc thì gọi cho em."

"Ừ."

Mộ Diên Nhi vừa đi, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Phó Đình Dịch ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm mặt, trong đầu chỉ toàn hiện lên hình bóng của Tố Hề. Anh châm một điếu thuốc, làn khói trắng xanh làm mờ khuôn mặt anh, cũng làm mơ hồ cả không gian.

Tố Hề rụt rè nhìn anh qua làn khói, "Phó Đình Dịch, đã đến lúc anh chúc em ngủ ngon rồi."

"Chúc ngủ ngon."

Cô gái cười nhẹ. "Anh ôm em."

Phó Đình Dịch từ từ đứng dậy, khoảnh khắc anh ôm lấy cô, ngay lập tức bóng dáng của Tố Hề tan biến.

Trong phòng không có gì ngoại trừ ánh đèn chói mắt. Phó Đình Dịch cười tự giễu, dập điếu thuốc, đứng dậy đi lên lầu.

Bật đèn trong phòng ngủ, muốn đi tắm, nhưng đột nhiên nhìn thấy một bức ảnh rơi trong góc. Đó là ảnh gia đình của Tố Hề, trong bức ảnh, Tố Hề mới mười một mười hai tuổi, cha mẹ cô đứng ở phía sau, cô cười tươi như hoa. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, đã lâu lắm rồi anh mới nhìn cô nghiêm túc như vậy.

Hóa ra cô cười cũng rất đẹp.

Phó Đình Dịch hít một hơi thật sâu, đặt bức ảnh lên bàn cạnh giường ngủ, tự cảm thấy chính mình thật buồn cười. Rõ ràng là anh rất ghét cô, đuổi cô đi, nhưng bây giờ cô xảy ra chuyện, anh lại giả mù sa mưa cảm thấy đau lòng. Nhưng khi càng đè nén bản thân để không nghĩ về điều gì, thì lại càng nghĩ về điều đó nhiều hơn.

Trong phòng ngủ không có bóng dáng của cô, giống như cô chỉ là một hạt bụi, bị quét sạch sẽ.

Bức tường vốn treo ảnh cưới, nay lại trống trơn, chỗ dán giấy dán tường màu hồng cũng biến thành màu trắng, lúc này anh mới phát hiện tông màu của cả căn phòng đã thay đổi. Đổi lại thành hình dạng thiết kế ban đầu. Phó Đình Dịch gọi người giúp việc.

“Đồ vốn có ở đây đâu rồi?”