Chương 2-1: Cản Môn rượu ngon

Vừa xuống xe, chúng tôi đã nhìn thấy một nhóm thiếu nữ xinh đẹp ở cổng thôn, rất cả đều mặc Miêu phục màu xanh đậm thêu hoa, trên đầu đeo trang sức bạc, đi đường “Leng keng” rung động, đẹp đẽ lại dễ nghe.

Cô gái dẫn đầu có dung mạo tuyệt mỹ, mặt mày như họa, trên đầu những chiếc tua bạc treo trên chiếc bạc quan, lắc lư ngay ngắn theo chuyển động của cô.

Cô gái Miêu tiến lên phía trước, không chút rụt rè, hào phóng bưng một chén sừng trâu, nói: “Muốn vào Miêu thôn, trước tiên uống rượu cản môn, uống càng nhiều, cô gái Miêu gia chúng ta càng thích!”

Sau khi nói xong, các cô gái phía sau che miệng cười.

An Phổ vội vàng tiếng lên, nói: “A Lê, bọn họ đều là sinh viên đại học Diêm Thành, đều tuổi còn trẻ không biết uống rượu. Rượu gạo của cô trong thôn ai mà không biết? Uống hai ngụm chỉ sợ bọn họ say chết ở chỗ này.”

Cô gái được gọi là “A Lê” nghe câu này tỏ vẻ không vui, bĩu môi nói: “Được, nhưng hôm nay phải có người uống rượu cản môn của tôi một chén! Tôi muốn tự mình chọn!”

An Phổ quay đầu nhìn chúng tôi với một nụ cười gượng gạo, vẫy vẫy tay, ý là tự mình cố hết sức.

Từ Tử Nhung trong mắt tràn đầy hưng phấn, ngửa đầu ưỡn ngực, trên mặt thiếu chút nữa có khắc hai chữ “Chọn tôi đi”.

Tầm mắt A Lê đảo một vòng qua chúng tôi, ánh mắt linh hoạt hoạt bát, cố ý cân nhắc như muốn trêu ngươi của mình, cuối cùng lại dán chặt vào người tôi. Hai tay cầm cặp sừng trâu đầy rượu gạo, cô ấy tiến tới và nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sáng ngời mỉm cười.

“Anh này thật đẹp trai, em gái trong lòng rất vui, muốn anh uống rượu cản môn của em!”

Tôi vừa định giơ tay nhận cặp sừng trâu thì chợt nhớ tới lời An Phổ đã nói trước đó, không được tùy ý nhận đồ của cô gái Miêu, không được chạm vào da thịt họ, nếu không rất dễ “Không thể quay về”.

Tôi ngồi xổm xuống, hé miệng. A Lê nâng lên sừng trâu từ từ rót rượu vào miệng tôi.

Rượu trong suốt không cay nồng như các loại rượu khác, ngọt dịu, thoang thoảng hương gạo.

Có vẻ cũng không khó uống.

Rượu cọ vào môi tôi không ngừng rót vào, thậm chí còn có rượu bắn tung toé lên mặt, mang theo một tia hơi lạnh. Tôi tiếp tục lăn lộn hầu kết của mình để tránh bị nghẹn.

Đúng lúc này, tôi tựa hồ thoáng thấy có một bóng người đứng ở ngoài cổng thôn phía trong rừng rậm, khóe mắt liếc tôi một cái. Một cơn ớn lạnh không thể giải thích được đột nhiên chạy dọc sống lưng tôi, mang theo một cảm giác khó chịu và hồi hộp khi bị nhìn trộm.

Thấy sắc mặt tôi hơi thay đổi, A Lê cho rằng tôi không uống nổi, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng giơ tay, không rót rượu nữa.

An Phổ thấy thế, cũng cười nói: “Được được! Uống nữa sẽ say!”

A Lê lấy lại cốc sừng trâu và giơ ngón tay cái lên khi tôi đứng thẳng dậy: “Anh uống rượu giỏi đấy!”

Tôi nhếch miệng, quay đầu nhìn vào khu rừng rậm rạp ngoài cổng thôn ——

Nhưng đâu có bóng dáng nào?

Có lẽ là tôi nhìn lầm rồi.

Từ Tử Nhung tiến lên, quàng tay qua cổ tôi nói: “Người anh em tốt, nhìn không ra! Chờ trở về Diêm Thành chúng ta phải quyết đấu xem ai là người giỏi nhất……” Nói được một nửa, Từ Tử Nhung khóe mắt nhìn thấy Khâu Lộc sắc mặt tối đen, anh vội vàng hạ giọng, còn chột dạ hướng cô ấy cười cười.

An Phổ vỗ tay làm ầm ĩ thu hút sự chú ý của chúng tôi: “Được rồi, rượu cản môn uống rồi, mau vào thôn đi! Có rất nhiều chuyện bên trong sẽ làm các người thích thú!”

Dưới sự dẫn dắt của An Phổ, chúng tôi chia tay những cô gái Miêu xinh đẹp này và chính thức bước vào Miêu thôn.