Chương 1-3: Đồng Giang Miêu Thôn

Một vài người trong chúng tôi là sinh viên đã cùng nhau thi “Phân tích văn hóa dân tộc”, năm nay đạo sư Diệp Vấn Sanh tình cờ có một công trình nghiên cứu trong tay, nhưng ông ấy muốn điều tra ngay tại chỗ văn hóa dân gian của Miêu tộc. Bốn người chúng tôi thành lập một nhóm nghiên cứu, thu thập thông tin từ làng Miêu.

Thấy bầu không khí đã nguội đi một chút, An Phổ nói: “Khi vào Miêu thôn, có một số việc cần chú ý. Gần đây là dòng cao điểm của các hành khách, người qua lại rất đông, vừa vặn gặp được chúng ta ngày hội, nếu muốn vào nhà của Miêu thôn, mọi người phải cẩn thận, không được bước lên ngưỡng cửa của người khác! Đây là điều tối kỵ!”

Khâu Lộc nghiêng đầu, hỏi: “Tại sao lại không thể dẫm lên nó? Nếu tôi dẫm lên thì sao?”

“Trong mắt người Miêu chúng tôi, nếu cậu bước lên ngưỡng cửa của người khác, sẽ dẫm lên tài vận một năm của họ. Người Miêu rất tự do, thẳng thắn, nếu cậu bước lên ngưỡng cửa của người khác, cậu có thể bị đuổi ra khỏi nhà. Thậm chí, còn bị đuổi ra khỏi Miêu thôn!”

“Thật nghiêm trọng!” Ôn Linh Ngọc thấp giọng kêu lên.

Từ Tử Nhung nắm tay Khâu Lộc: “Lộc Lộc, đừng chạy lung tung sẽ dẫm lên nó. Nếu không em sẽ ngủ ngoài lều.”

“Từ Tử Nhung! Em đâu phải là loại người hấp tấp đâu!” Khâu Lộc tức giận.

Tôi ở trong lòng âm thầm bật cười. Cặp đôi này thực sự không thể im được một lát, họ cũng tìm một cái cớ để cãi nhau.

An Phổ thấy thế, chuyển sang chủ đề khác nói: “Hơn nữa trong khoảng thời gian này, thanh niên nam nữ chúng ta ở độ tuổi thích hợp sẽ đi tha phương kết bạn, các người hẳn cũng sẽ thích, nhưng cũng phải chú ý. Tôi thấy các người trời sinh ai cũng đều đẹp, nếu không muốn ở Miêu thôn cả đời thì phải cẩn thận!”

Khâu Lộc không để ý tới Từ Tử Nhung, ngồi thẳng dậy tò mò hỏi: “Tha phương kết bạn là gì a?”

An Phổ nói: “Nam nữ chúng ta đúng độ tuổi sẽ bàn chuyện kết hôn. Đàn ông mạnh dạn, sẽ dẫm lên chân người mình yêu. Nếu cô gái lùi lại nghĩa là đôi bên có tình cảm, có thể chuẩn bị những bản tình ca, của hồi môn, rồi sinh con!”

“Oa!” Khâu Lộc ôm mặt cảm thán, “Người Miêu các người thật lãng mạn!”

Từ Tử Nhung nghe vậy, giả vờ tức giận nói: “Như vậy, em muốn tìm người bạn trai khác hả?”

Khâu Lộc rụt rụt cổ, lè lưỡi lặng lẽ trợn mắt.

Ôn Linh Ngọc nhẹ giọng nói: “Chúng ta tới đi tham quan văn hóa dân tộc, thật đúng lúc!”

An Phổ sang sảng nở nụ cười.

Chiếc xe địa hình lại tràn ngập không khí vui vẻ.

“Trong khoảng thời gian này, nếu có gì muốn biết thì cứ hỏi tôi. Tôi ở cũng không xa, luôn biết nhiều hơn các người một chút, gặp phải phiền phức có thể báo tên tôi.”

Ôn Linh Ngọc mỉm cười nói: “Tôi thật sự cảm ơn anh An Phổ.”

“Có gì đâu! Các người là học sinh của thầy Diệp, tôi đương nhiên phải quan tâm các người nhiều hơn.”

Xem ra An Phổ cùng thầy Diệp có quan hệ tốt, nói vậy hẳn là một người đáng tin cậy, nếu không thầy Diệp cũng không kêu chúng tôi tìm tới anh ta.

“À, còn có……” An Phổ vừa muốn nói gì đó, nhưng chiếc xe lại quẹo ở một góc, cảnh vật phía trước đột nhiên thay đổi.

Cây xanh tan hoang, rừng rậm thưa dần, con đường tráng xi măng khang trang hơn, trước mắt tôi hiện ra một chiếc cổng gỗ đậm nét dân tộc.

Trên cổng thôn có bốn chữ to “Đồng Giang Miêu Thôn”, sơn chữ màu vàng trên nền đỏ, trong cũng khá dân tộc.

Xuống dưới nhất định phải chụp một tấm ảnh đẹp, đây đều là những phong tục dân gian đáng ghi lại. Khi tôi đọc nó, tôi đã suy nghĩ về nội dung của các ghi chú về chuyến thăm quan tiếp theo.

“Không thể đổ xe bên trong, chỉ có thể đổ ở bên ngoài.” An Phổ nhắc nhở nói

“Anh vừa mới nói còn có cái gì?” Tôi tắt máy đậu xe bên đường, chợt nghĩ ra An Phổ còn chưa nói xong, liền hỏi.

“Không có gì.” An Phổ lắc đầu, lại thấp giọng nói, “Dù sao, đại khái các người sẽ không gặp……”

Câu nói kế tiếp của anh ta thực nhẹ, tôi không xác định mình có nghe lầm hay không. Nhưng còn chưa kịp nghĩ tới, Khâu Lộc đã nóng lòng giục tôi xuống xe, giọng nói lanh lảnh không ngừng vang lên.

Điểm đến của chúng ta tới rồi.