Chương 11.3: Cô không dám đυ.ng vào hắn, sợ chạm vào một cái, đường cong đại điện cho tính mạng hắn liền biến mất.

Hạ cánh, Lục Duy dẫn theo Kiều Tri Niệm vọt tới biệt thự.

Căn phòng to như vậy lại nghiêm túc lạnh lẽo, màu sắc trắng xám làm người áp lực. Hai mắt Tống Hoài Cẩn toàn tơ máu, nhìn Lục Duy bước qua đây.

Nhịn xuống ham muốn muốn ôm cô (Lục Duy) vào lòng, mới nhìn sang cô gái nhỏ nhắn đứng phía sau.

Tuy là Kiều Tri Niệm đã đến nhà họ Tần hơn một tuần, nhưng hắn còn chưa chính thức gặp mặt cô, có điều giờ khắc này cô gái lo sợ cắn môi dưới đứng sau Lục Duy, cũng chỉ có thể là Kiều Tri Niệm.

Trên hành lang lại có thêm hai người cùng đứng. Không biết qua bao lâu, cửa phòng mới mở ra, hai bác sĩ đầu đầy mồ hôi bước ra.

Mọi người đi lên, gần như là vây quanh hai người họ, ai cũng không muốn nhận được kết quả không tốt.

"Viên đạn trong người Tần Gia, cách trái tim chỉ có hai centimet, may là cứu chữa kịp thời, tính mạng có thể giữ lại được, nhưng người trong một lát còn chưa tỉnh lại được."

Nghe vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Tần Dập còn tồn tại, chỉ cần hắn còn sống, nơi này sẽ không có gì thay đổi.

"Tôi có thể vào xem không...."

Dáng người nhỏ nhắn của Kiều Tri Niệm chen giữa một đám người đàn ông cao lớn, bác sĩ không thấy cô cho tới khi cô lên tiếng.

Trong đôi mắt của cô có hoảng sợ cũng có kiên quyết, bác sĩ nhìn thấy cô, trong lòng đã đoán ra thân phận của cô gái, lập tức gật đầu, giọng điệu tôn kính: "Có thể, nhưng mà không được quấy rầy ngài ấy."

Kiều Tri Niệm đồng ý, đi vào phòng ngồi ở mép giường, bên cạnh bác sĩ còn đang sắp xếp lại đồ vật, từng miếng băng gạc cùng bông nhuốm đỏ kí©h thí©ɧ hai mắt cô. Sắc mặt Tần Dập tái nhợt nằm trên giường, hô hấp dường như không cảm nhận được, nhờ đường cong hiển thị trên dụng cụ bên cạnh mới chứng minh được hắn còn sống.

Kiều Tri Niệm vươn tay rồi lại lùi về phía sau, cô không dám đυ.ng vào hắn, sợ chạm vào một cái, đường cong đại điện cho tính mạng hắn liền biến mất.

Lần đầu tiên cô cảm giác được sinh mệnh con người lại yếu ớt như thế.

Người đàn ông một ngày trước còn ăn cơm bên cạnh mình, bây giờ lại nằm trước mặt mình không nhúc nhích. Mười tám năm qua cô được người nhà bảo hộ hoàn hảo, còn chưa từng trải qua cảm giác vô lực mà nhìn sinh mệnh trong tay dần biến mất.

Sau khi Lục Duy cùng Tống Hoài Cẩn xem qua Tần Dập liền lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh. Kiều Tri Niệm nhìn người đàn ông trên giường bệnh, im lặng rơi lệ.

Đáng ra cô nên hận người đàn ông này, hắn giam cầm cô ở bên người, lại lấy đi sự trong sạch của cô.

Nhưng hiện tại trong lòng cô chỉ có khổ sở.

Một lát sau, sàn nhà phản xạ ánh sáng mặt trời, chiếu lên mặt của Tần Dập, hắn an tĩnh mà ngủ, mặt mày tuấn tú phủ kín một tầng ánh sáng vàng dịu.

Cô vươn tay chắn một chút, đứng dậy kéo rèm lại.

Ánh sáng quá chói mắt, bác sĩ đã bảo không thể quấy rầy hắn.

Sau khi ngồi xuống mép giường lại, cô khe khẽ thở dài.

Có lẽ khổ sở trong lòng chỉ là do cô thương xót cho một tính mạng.