Chương 11.2: Cô không dám đυ.ng vào hắn, sợ chạm vào một cái, đường cong đại điện cho tính mạng hắn liền biến mất.

Người Tần gia mang Tần Dập về biệt thự nhà họ Tần ở Miến Điện, các bác sĩ vây xung quanh ngăn cách Tống Hoài Cẩn ở bên ngoài.

"Không cứu được anh hai của tôi, các người cũng đi cùng anh ấy luôn đi."

Hai mắt Tống Hoài Cẩn đỏ tươi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Dập hung hăng nói.

"Tống Gia, Tần Gia sẽ không có chuyện gì, ngài ngồi xuống trước đi, để bác sĩ trị thương cho ngài ấy." Mạnh Húc kéo Tống Hoài Cẩn sang một bên, người hầu xung quanh đến thở mạnh cũng không dám, chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới chân.

Bọn họ không một ai là không lo lắng.

Nếu Tần Dập cứ như vậy chết đi, mảnh đất này chắc chắn sẽ nổi lên một hồi huyết vũ tinh phong (gió tanh mưa máu), sẽ không biết lại có bao nhiêu người chết vì tranh đoạt quyền lực, những kẻ bất mãn với trật tự mà hắn sắp đặt sẽ nhân cơ hội này điên cuồng trả thù nhà họ Tần, bọn họ sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu này.

Trời đã sáng, mặt trời mọc lên từ hướng đông, một đường ánh sáng rơi trên hành lang, xuyên qua ánh mắt của mỗi người.

"Rư rư ——"

Tiếng rung của điện thoại ở trong hành lang yên tĩnh có vẻ rất chói tai, Tống Hoài Cẩn móc điện thoại trong ngực ra, hắn dùng sức nhắm mắt rồi mở ra, làm tầm mắt rõ hơn, bên trên ghi "Bảo bối Duy Duy", chắc là do cô nhóc kia lén sửa.

"Alo." Giọng nói khàn khàn nhận điện thoại, không có vẻ bất cần đời như bình thường, qua hai ba câu nói chuyện, cô gái nhỏ đã biết chuyện xảy ra hôm nay.

Lục Duy đã mười tám tuổi, nếu đã sinh sống trong cái vòng này, cũng đã đến lúc đảm đương được mọi chuyện.

Lục Duy mặt không đổi cúp điện thoại. Tối hôm qua cô mơ một giấc mơ, cụ thể là gì cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ trong mộng Tống Hoài Cẩn nắm tay cô đi dạo trên bãi biển. Cho nên khi cô tỉnh lại đã đi ra ngoài ban công gọi cho hắn (Tống Hoài Cẩn) một cuộc điện thoại, lại nghe được chuyện như vậy.

Cô thà rằng Tống Hoài Cẩn không nhận cuộc gọi này.

Đằng sau là Kiều Tri Niệm đang ngủ say, sườn mặt tinh xảo yên tĩnh giống như một pho tượng.

Lục Duy đi đến lắc nhẹ tay cô, cô liền mở mắt.

"Sao vậy? Duy Duy."

Kiều Tri Niệm đã thân quen với Lục Duy, bị cô gái đánh thức cũng không tức giận, chỉ xoa xoa đôi mắt nhìn cô ấy.

"Con muốn đi Miến Điện, mợ có muốn đi cùng con không?"

Hai chữ "Miến Điện" làm Kiều Tri Niệm thanh tỉnh từ cơn buồn ngủ.

Tần Dập đang ở Miến Điện.

"Vừa rồi con mới gọi cho Tống Hoài Cẩn, hắn nói chú hai bị thương, đang được cấp cứu."

"Có khả năng sẽ chết......"

Giọng nói của cô gái bình tĩnh, Kiều Tri Niệm trừng to hai mắt, há miệng không thể tin được nhìn Lục Duy.

Lục Duy lấy một bộ quần áo trong rương ra đưa cho cô (Kiều Tri Niệm), cô bối rối mặc vào, tay chân không nghe theo sự sai bảo. Chính bản thân cô cũng không biết, nỗi bất an trong lòng kia là từ đâu mà tới.

Kiều Tri Niệm theo Lục Duy ra khỏi phòng, không có người ngăn trở mà đến thẳng trực thăng.