Chương 3-3
Về chuyện của Kỷ Văn Hào và A Cường thì quả nhiên như Tạ Thi Âm đã nói, dù sao cũng là bạn nhiều năm, ân oán chỉ có một đêm, ngày hôm sau sẽ tự động hóa giải.
Nhưng mà Kỷ Văn Hào luôn giống một học sinh tiểu học anh đã quên mất mình đã là một người sắp giải ngũ, kéo Tạ Thi Âm đi gặp A Cường.
Tạ Thi Âm cười cười nói: "Thật ra thì anh hiểu cậu ấy hơn em, cậu ấy sẽ không so đo nữa!"
"Anh biết, chẳng qua là anh thấy em giống như thuốc bôi trơn của bọn anh!"
Cười cười, đi đến chỗ luyện tập của người đàn ông trẻ con, quả nhiên thấy mọi người đang tụ tập nói chuyện như mọi ngày, chẳng qua là Kỷ Văn Hào và A Cường không nói với nhau lời nào, cũng không gây lộn nữa cả hai đều lúng túng và trên mặt đều có vết thương.
Tạ Thi Âm lôi kéo Kỷ Văn Hào và A Cường cùng ngồi xuống, cười nói với A Cường: "A Cường, tôi đã dạy dỗ A Hào rồi, cậu đừng giận anh ấy nữa."
Kỷ Văn Hào bĩu bĩu môi, biết rõ không nên chen vào nói, nhưng vẫn không nhịn được, "Không phải tối qua anh dạy dỗ em sao..."
Tạ Thi Âm không để ý tới anh, chỉ nhìn A Cường.
Mà A Cường cũng ngượng ngùng sờ sờ đầu, "Tôi cũng có phần sai nữa!"
"Tất cả đều là bạn lâu như vậy, không nên vì môt chuyện nhỏ mà làm mất hòa khí, sau này nếu hai người muốn nhanh chóng thành công, còn phải giúp đỡ lẫn nhau nữa đó."
Hai người cũng gật đầu, Tạ Thi Âm nói tiếp: "A Hào tuyệt đối không có ý chèn ép cậu, tôi tin rằng anh ấy cũng rất lệ thuộc vào tài hoa của cậu, tôi nghĩ, hai người nên thi xem ai giỏi hơn, cuối cùng ban nhạc sẽ nghe theo lời người ấy, như vậy cũng tốt cho ban nhạc!"
Kỷ Văn Hào nhíu mày, "Đúng vậy!"
"Cậu cho rằng mình sợ sao?"
"Thử mới biết được."
"Được."
Hai người đấu võ mồm cậu một câu, tôi một câu, vô cùng nhiệt tình, cuối cùng cả ban nhạc gia nhập thảo luận, ngược lại Tạ Thi Âm không nói gì.
Thật sự mà nói, cô tin rằng A Hào sẽ thắng, một ngày nào đó anh sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Nhìn thấy anh trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ hăng hái cô lại nghĩ đến mình.
Ước mơ của mình là gì đây?
Thành thật mà nói, cô không có mong ước gì, luôn bình thường và tự nhiên sống qua ngày, chỉ cần kiếm đủ tiền chi tiêu cho cuộc sống, cô cũng không có yêu cầu xa vời gì.
Hình như mình không có triển vọng gì cả, có lẽ vì cha mẹ mất sớm nên hy vọng duy nhất của cô là có một gia đình, để cô hưởng thụ được sự ấm áp của gia đình.
Tạ Thi Âm mỉm cười, đứng dậy đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ uống cho họ, đều họ nói chuyện cho thỏa thích, biểu đạt hết tất cả ước mơ âm nhạc của bản thân, mà cô cũng có thể nghĩ về tương lai của mình.
Chỉ còn mấy tháng nữa là Kỷ Văn Hào giải ngũ, tình cảm của họ tiến triển rất nhanh, thậm chí Kỷ Văn Hào đã chính miệng nói ra, anh đã nhét cô vào bức tranh cuộc sống của anh.
Anh nói công ty đĩa nhạc đang chờ anh và bọn A Cường giải ngũ, sau đó sẽ ký hợp đồng với họ, phát hành album, đợi vài năm nữa khi anh đã thành công, trước ba mươi tuổi anh sẽ cưới cô, hy vọng rằng sẽ không để cô chờ lâu.
Thật sự mà nói cô rất hoài nghi, bọn họ có thể đi đến cuối cùng sao? Giấc mơ của anh là trở thành đại minh tinh, mà cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường.
Có thể một ngày nào đó khoảng cách giữ họ càng ngày càng xa.
Gần đến lúc anh giải ngũ, Tạ Thi Âm càng nghi ngờ, nhưng khi trời tối, Kỷ Văn Hào đến đưa cho cô một vật.
"Đây là gì?"
"Quà tặng em." Kỷ Văn Hào đem một cái rương nhỏ vào nhà cô, anh đặt khẽ trên sàn nhà.
Tạ Thi Âm không hiểu ra sao. "Quà?"
"Đúng vậy! Anh suy nghĩ thật lâu, mới quyết định đem cái này đưa cho em, còn cái này nữa."
Tạ Thi Âm cũng ngồi chồm hổm trên mặt đất, "Trong đây có cái gì sao?"
"Trước mắt không có." Kỷ Văn Hào xòe tay ra, trong lòng bàn tay có hai chìa khóa được xỏ thành một sợi dây chuyền.
Dùng một trong hai chiếc chìa khóa mở cái rương ra, quả nhiên bên trong không có gì, Kỷ Văn Hào lấy tất cả bản nhạc trong trong ba lô mình ra cất vào đó, rồi đậy lại. "Một chìa khóa của em, một chìa khóa của anh, cái này sẽ trở thành rương chung của chúng ta, chờ khi chúng ta già rồi sẽ mở ra xem."
Trái tim Tạ Thi Âm thắt lại, nhìn cái chìa khóa, "Tại sao phải làm như vậy?"
"Anh cảm thấy như thế rất thú vị! Sau này nếu như em muốn nói gì, có thể viết ra, để vào trong rương, chúng ta có thể trao đổi bí mật thông qua chiếc rương này, cũng có thể đợi nhều năm sau, mở ra xem một lần luôn." Kỷ Văn Hào rất lãng mạn nói.
Làm Tạ Thi Âm không khỏi cười ra tiếng, nhưng hốc mắt hồng hồng, "Sao anh còn lãng mạn hơn cả phái nữ vậy?"
"Đâu có!" Kỷ Văn Hào cười ha ha.
Tạ Thi Âm vuốt cái rương, tâm tình không ngừng lên xuống, vui cũng có, buồn cũng có, rất nhiều cảm xúc không biết tên xông lên đầu. "Nhưng sao anh biết chúng ta có thể sống đến già?"
Kỷ Văn Hào nhìn cô chằm chằm, "Không phải em... luôn hoài nghi chuyện này chứ?"
Tạ Thi Âm chấn động, im lặng không nói; Kỷ Văn Hào khóa rương lại, nhất thời hai người lâm vào trầm mặc.
Đột nhiên Kỷ Văn Hào mở miệng, "Nếu có một ngày, vì ước mơ mà anh mất đi em, ít nhất cũng còn cái rương có thể chứng minh, anh thật sự yêu em, hoặc là nếu có một ngày anh sa đọa, anh cũng có thể mở rương để nhắc nhở chính mình."
Che mặt lại, không muốn nước mắt tùy ý rơi xuống, nhưng nước mắt chứ theo những khe hở mà chảy xuống.
Kỷ Văn Hào lấy một tờ giấy ra, viết lên đó...
Tôi vô cùng yêu Tạ Thi Âm, hi vọng cô ấy có thể hiểu, đừng suy nghĩ lung tung, bất luận như thế nào, tôi cũng không bỏ rơi cô ấy.
Viết ngày tháng năm lên đó, rồi bỏ vào trong rương. "Làm mẫu xong, em đã hiểu rồi chứ?"
Cô gật đầu, giờ khắc này cô đã hoàn toàn vứt bỏ nghi ngờ và bất an của mình, tiếp nhận tình yêu của anh. "Nếu có một ngày, chúng ta không thể tiếp tục ở bên nhau, thì hãy nói cho em biết, em sẽ vứt chìa khóa và trả cái rương lại cho anh."
Anh nhìn cô, im lặng một lúc, "Thành thật mà nói, sẽ không có ngày đó, nếu như quả thật có ngày đó, em đừng nói với anh là em sẽ vứt luôn cái rương! Như vậy anh rất đau lòng."
Anh cười cười, ôm cô vào ngực, tóc cô mềm mại lại thơm nữa, anh hết sức hưởng thụ khoảng khắc bình yên khó có được này.
Anh nghĩ rằng, nếu quả thật có một ngày vì ước mơ mà tổn thương cô, thậm chí bỏ rơi cô, thì anh có thể buông tha ước mơ của mình không?
Giới showbiz luôn đủ loại, anh đã sớm nghe nói, nhưng anh luôn cười nhạt, cảm thấy mình sẽ không trầm luân đến mức độ đó, nhưng khi số tuổi tăng thêm anh lại bắt đầu do dự.
Anh muốn thực hiện giấc mơ của mình, điều này không cần hoài nghi, rất nhiều năm tới anh vẫn lấy đó là mục tiêu, thậm chí vì vậy mà bị đuổi ra khỏi nhà, cũng bị tước quyền thừa kế sự nghiệp gia tộc, và bị cắt đứt viện trợ kinh tế, nhưng anh vẫn không sao cả.
Nhưng mất đi cô?
Nếu cái giá phải trả để thực hiện giấc mơ của mình là cô, thì anh có đồng ý không?
Anh không biết, anh không biết làm sao để giải quyết vấn đề nan giải này.