"Sau đó thì sao! Sau đó thì sao! Sau đó thì sao!!!"
Tôi định thần lại, mỉm cười nhìn đồng nghiệp xung quanh.
Tôi không nói gì nữa, chỉ chìa tay phải ra cho họ nhìn.
Chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón áp út.
Tiếp theo không cần nói thì ai cũng biết.
Không lâu sau khi gặp nhau ở cổng bệnh viện, chúng tôi chính thức hẹn hò.
Mối quan hệ của tôi và Hướng Cảnh một đường tốt đẹp như thể đã được sắp xếp trước vậy, chúng tôi gặp người lớn trong nhà, đính hôn, kết hôn và sinh ra một bảo bảo xinh xắn.
Tay tôi cầm bó hoa, mặc một chiếc váy cưới thật đẹp.
Hướng Cảnh mặc vest, đi giày da, mỉm cười ôm lấy tôi.
Bố mẹ tôi lén lau nước mắt bên dưới, em gái thì còn đang vùi đầu lột tôm.
Tôi nằm trong vòng tay của Hướng Cảnh nhìn từng gương mặt quen thuộc.
Cười rồi lại khóc.
Tôi cảm thấy trước đây mình đã phải chịu đựng rất nhiều, khoảng thời gian suốt ngày suốt đêm ở trong giảng đường viết không ngừng nghỉ.
Ở khoảnh khắc kia, tôi chợt cảm thấy thật đáng giá.
Hơn mười năm trôi qua vội vã, tuổi trẻ của tôi dần qua đi giữa sự đến đến đi đi của mùa đông và mùa hè.
Nhìn bệnh viện thành phố Ngô Đồng ngày càng tốt hơn, trang thiết bị ngày càng tiên tiến, tôi lại xúc động vì sự phát triển của quê hương.
Tôi đã làm việc ở Bệnh viện thành phố Ngô Đồng được bảy, tám năm rồi.
Đồng chí Hướng Cảnh đã đậu kỳ thi tư pháp, hiện đang làm việc tại một công ty luật ở thành phố Ngô Đồng, hàng ngày rất bận rộn.
Trong phòng nghỉ, tôi nghe thấy một đồng nghiệp đang phàn nàn về việc làm thêm giờ.
Em họ tôi không có yêu sớm, đến bây giờ vẫn chưa gặp được người phù hợp.
"Chị họ ơi, tại sao mọi người đều có thể tìm được người mình thích, cùng nói chuyện yêu đương, chỉ có em mãi chẳng gặp được người đó nhỉ?"
Tôi ngồi trên ghế làm việc, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ chưa đóng kín, có vài cơn gió lùa vào.
Tôi phải nói với em họ thân yêu, một thiếu nữ đầy tinh thần nhiệt huyết của tuổi trẻ này thế nào nhỉ?
Bạn yêu, đừng quá gấp gáp, đôi khi chúng ta quá nóng lòng muốn có được một kết quả.
Tôi hy vọng bạn không bắt đầu một mối quan hệ chỉ vì nhất thời kích động, hãy tin rằng mọi thứ đều có sự sắp xếp của riêng nó, trước khi người phù hợp xuất hiện, bạn chỉ cần chờ đợi, phát triển bản thân và trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Mọi chuyện đã có Nguyệt Lão lặng lẽ kết dây tơ hồng, không chừng sẽ giống như tôi, chính là một cái tin nhắn gửi nhầm.
Bạn luôn xứng đáng được yêu thương.
Đến giờ tan tầm, cô bé cùng bộ phận reo hò, nhanh chóng cởϊ áσ blouse, cầm túi xách bỏ chạy.
Cách đó không xa, Hướng Cảnh đang đợi tôi dưới ánh đèn đường.
Anh đến đón tôi về nhà.
Tôi mỉm cười, vẫy tay chào và chạy về phía anh, giống như rất nhiều rất nhiều năm trước vậy.
- --Phiên ngoại---
Tên tôi là Hướng Cảnh.
Vợ tôi là Cao Uyển Thiến.
Có một hôm tôi ôm con gái và đọc truyện trước khi ngủ cho con.
"Vậy là công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau."
Tôi đóng cuốn sách lại, nhìn con.
Bé con rất dễ thương, có đôi mắt to giống mẹ.
Bé con nhìn tôi nghi ngờ: "Bố ơi, tại sao hoàng tử vừa nhìn công chúa đã yêu thích cô ấy vậy?"
Tôi mỉm cười xoa đầu bé con: "Bởi vì đó là định mệnh."
Giọng nói trong trẻo lại đặt câu hỏi: "Định mệnh là gì ạ?"
Tôi nhìn bé con, có chút thất thần.
Suy nghĩ của tôi ngay lập tức quay trở lại rất nhiều rất nhiều năm trước.
Lúc đó tôi đã hoàn thành công việc ở công ty luật, vừa vặn đi ngang qua bệnh viện thành phố Ngô Đồng.
Đèn đường trước cửa bệnh viện ảm đạm, xung quanh không một bóng người, chỉ có vài quán bán đồ ăn vặt không đóng cửa, thỉnh thoảng có tiếng bíp bíp của tài xế lái xe chậm rãi chạy ngang qua.
Lúc đó đang là mùa đông, gió bấc gào thét rung chuyển những cành bạch dương khô héo bên đường, tôi đút hai tay vào túi quần, thẳng lưng nhìn vào cửa bệnh viện.
Thực ra tôi cũng hồi hộp gần chết, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi ướt rượt.
Sau đó em ấy bước ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tôi cong khóe môi.
Lúc đó tôi đã suy nghĩ gì đấy.
Năm đó có một bộ phim tên là 《 cá lớn 》, trong đó nói rằng "Thời gian dường như ngừng trôi khi tình yêu đích thực đến".
Ở cửa nơi người và xe ồn ào, ánh sáng ảm đạm chiếu vào sợi tóc em, gió bấc thổi làm mặt em đỏ bừng.
Tai tôi dường như cũng đỏ bừng vì đêm đông lạnh giá.
Mọi âm thanh đều biến mất.
Tôi chỉ muốn nắm chặt tay em, đời này không bao giờ buông.
Định mệnh là gì?
Tôi nghĩ
Đây là định mệnh.
(Toàn văn)