Khi anh đưa nàng về nhà xong, thì anh cũng tự về nhà, nhà anh đã mở sẵn cửa chờ anh vào, vừa bước vào thấy bố mẹ anh và mẹ Hiếu Tùng, Hiếu Tùng đang cười với anh.
Anh ngồi phịch xuống sô-pha uống tách trà. Mẹ anh quăng xuống bàn cho anh một xấp ảnh. Anh khẽ liếc mắt, lật từng tấm từng tấm.
“cậu hài lòng rồi chứ, nếu không phải tôi bỏ một số tiền mua lại thì sáng mai cậu sẽ rất nổi tiếng với đóng ảnh đồi trụy này”. Dương Triển rất tức giận nhìn lấy Dương Phàm. Dương Phàm khẽ sờ sờ cằm “chụp không tệ, có mấy tấm rất đẹp”, chẳng qua là mấy tấm hôn nhau thôi, làm gì mà tới mức thổi phồng lên Đồi trụy chứ, nực cười.
Hiếu Tùng cười thầm trong lòng run run người, trong lòng nghĩ ‘em khâm phục anh’. Mẹ Hiếu Tùng khẽ trừng mắt với Hiếu Tùng, Hiếu Tùng vội thẳng lưng lên, xem ra anh họ phải tự đối phó rồi.
“xem ra con chẳng có chút hối cải gì hết”. Mẹ Dương Phàm khuôn mặt tái mét, bất lực ngồi xuống ghế sô-pha.
Dương Phàm cất mấy tấm thật đẹp vào túi, đứng lên cuối đầu “cám ơn bố đã cho con món quà tuyệt như vậy”.
Dương Triển xùi bọt mếch vì câu nói của Dương Phàm, mẹ Dương Phàm quát “Phàm, con ngày càng chẳng ra thể thống gì cả, con có biết bố mẹ luôn lo lắng tương lai của con”
“tương lai của con, con tự quyết định, ngủ ngon”. Dương Phàm đi xoay lưng đi về phòng, Hiếu Tùng đi theo sau.
Hiếu Tùng khẽ gác lên bả vai Dương Phàm, cười đểu “hai người tiến triển đến mức độ nào rồi”, hôm qua vừa coi phim đen hôm nay đã thực tập rồi sao.
Dương Phàm hừ lạnh, quát “tôi chẳng dở hơi như cậu”. Hiếu Tùng làm ra vẻ mờ ám “Phàm, em càng cảm thấy anh lợi hại nha, chỉ em vài chiêu đi”, nhìn Văn ngây thơ mà lại quá mức thân mật với anh họ , ôi khâm phục, tình yêu là vậy sao.
“cậu có thôi cái suy nghĩ bậy bạ đó đi không, Văn còn nhỏ, dù Văn muốn, tôi cũng chẳng làm”. Dương Phàm bực mình, Văn chỉ 16 tuổi, làm gì mà nghĩ xa xôi như vậy, với lại Văn bị tâm bệnh nữa, có làm anh cũng chờ Văn trưởng thành.
Hiếu Tùng ngạc nhiên, vội sờ trán của Dương Phàm “đầu anh có bị ấm hay anh có chạm phải dây gì không?”.
Dương Phàm giơ chân đập một cú thật mạnh vào người Hiếu Tùng, Hiếu Tùng vẫn ráng bò dậy, cười trừ “anh là thần thánh, em khâm phục anh”, nếu đổi lại là Hiếu Tùng thì cỡ nào cũng, hắc hắc hắc.
Dương Phàm hừ lạnh, đóng cửa phòng lại. Lôi mấy tấm hình ra, nghĩ thầm chụp không tệ, góc máy thật đẹp, ưm, hoàn hảo.
=========
Trong phòng hội học sinh.
Trúc Hồng vội đứng lên phát biểu “mừng trường thành lập 30 năm, vài ngày tới trường sẽ quyết định mở hội ăn mừng”.
Dạ Thi vội đứng lên nói “theo tớ nên mở hội ăn mừng vào buổi tối”.
Nhiều người tán thành. Trúc Hồng lại nói “hay chúng ta mở ra một cuộc thi ai thắng sẽ”, ngập ngừng nửa chừng, nhìn qua hội trưởng đại nhân cười đểu, nói tiếp “sẽ được một đêm hẹn hò với hội trưởng đại nhân”
Điều nay ai cũng tán thành, Dương Phàm đập bàn cái rầm “này phó biếи ŧɦái kia, cậu đủ rồi, cậu có thôi cái trò xem tôi là món hàng hay không”
Trúc Hồng làm ra vẻ ngây thơ, gãi gãi đầu, đi về phía Dương Phàm, dò xét Dương Phàm, giọng vô lại xảo trá “Phàm, tớ biết cậu giận tớ, nhưng hết cách đây là cuộc thi đây chỉ là trò chơi”.
Dương Phàm có đánh chết cũng chẳng gật đầu đâu, Tử Hà hớ hở lên tiếng “thế cậu tính mở cuộc thi gì”
Trúc Hồng con mắt lóe sáng lên, tự tin nói “cuộc thi đàn piano, ai đàn hay nhất giành được số phiếu của mọi người nhiều nhất”
Tử Hà khẽ nhíu mày liếc nhìn Thái Văn, Thái Văn sợ hãi tránh ánh mắt của Tử Hà, lên tiếng “dù sao đây chỉ là cuộc thi, chị Trúc Hồng nể tình em, nghĩ ra món quà mới đi”
Ai cũng lên tiếng . Thái Văn cúi đầu tận ngực, chẳng muốn công khai quan hệ dù biết Trúc Hồng muốn tốt cho nàng, muốn công khai quan hệ của hai người, nhưng nàng không muốn bị xoi mói lung tung.
Dương Phàm khẽ nhíu mày, cũng nghĩ như nàng, nàng là người dễ bị tổn thương, không được “Trúc Hồng đi vào phòng hội trưởng, tôi có việc cần bàn với cậu”
Trúc Hồng thở dài liếc mắt ai oán về phía Thái Văn. Lúc này tạm thời giải tán, Thái Văn đi nhà vệ sinh trở ra thì thấy Tử Hà đang dùng ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn nàng, khoang tay ngạo nghễ đi qua đi lại trước người Thái Văn
Tặc lưỡi “xem ra thân hình cũng không tệ kỹ thuật của cô chắc tốt làm, thảo nào Dương Phàm lại say mê”. Mí mắt của nàng khẽ giật, dù một tháng nay nàng cùng Dương Phàm chỉ ôm ấp nhau hôn nhau, làm gì có chuyện đó. Nàng chọn cách im lặng và dời đi, nhưng Tử Hà vẫn cứ bám lấy nàng.
“cô tưởng rằng dâng hiến tấm thân của cô là vào được cửa nhà họ Dương, hừ, cô chỉ là một công cụ phát tiết của Dương Phàm”. Câu nói này của Tử Hà quá nặng nề rồi, quá mức tổn thương lòng tự trọng của nàng.
Nàng cười lạnh “Tử Hà, em tưởng chị là người có gia giáo, nào ngờ chị so với lũ con gái bình thường cũng chẳng kém gì”
Tử Hà tức giận, nạt nàng “Hay, tôi nói đúng quá nên cô mới phản kháng chứ gì, cô chẳng là gì cả hiểu không”.
Tử Hà nâng cằm của nàng lên, bắn thẳng tia sát khí vào nàng, nàng lại cười lạnh giọng cảnh cáo “chị nói đúng hay không chúng tôi tự biết, nếu chị còn muốn người ta tôn trọng chị, xin chị thôi tỏ cái thái độ đó đi”
Tử Hà cười nham nhở nói “lòng tự trọng của các người còn chưa giữ nổi, mà còn lo cho tôi”. Tử Hà tức giận vì có lần Tử Hà kêu bố mình mua hết cổ phiếu của công ty nhà nàng, nhưng nào ngờ cổ phiếu của Túc thị lại bị Dương Phàm mua lúc nào chẳng hay còn tỏ thái độ uy hϊếp Tử Hà, khiến Tử Hà chẳng biết chuốc giận vào đâu, thật là tức chết đi được mà.
Thái Văn mặc kệ, hất tay của Tử Hà ra đi về phía phòng hội trưởng, bỗng Tử Hà từ xa muốn đẩy nàng, nàng biết chút ít võ công, nhanh chóng né “Tử Hà, nhân lúc em còn chưa tức giận chị hãy thôi đi, em chẳng muốn tổn thương chị”
Tử Hà nào ngờ nàng biết võ công lại biết phản kháng, càng thống hận nàng, hận nàng.
“Tử Hà cô tính làm gì bạn gái tôi”. Dương Phàm sau khi lôi Trúc Hồng vào phòng giáo huấn khi đi ra thì thấy cả hai biến mất Dạ Thi bảo nàng đi nhà vệ sinh, anh vội vả chạy như điên, nhưng anh rất mừng vì Thái Văn đã biết tự bảo vệ bản thân mình.
Dương Phàm vội kéo tay bé nhỏ của Thái Văn đi, bỏ mặt Tử Hà, Tử Hà hét lên “tôi hận các người, tôi ghét các người”
Đi được nửa đường vì thấy Dương Phàm không lên tiếng, nàng ủy khuất “em xin lỗi”. Dương Phàm ngạc nhiên quay lại nhìn nàng, nàng lại nói “em không nên xử sự với Tử Hà như vậy, em xin lỗi”
Dương Phàm cười thầm, con bé ngu ngốc này, anh đang lo suy nghĩ chuyện của Trúc Hồng nào ngờ con bé ngu ngốc tưởng anh giận. Anh vội ôm ấp lấy Thái Văn, giọng sủng nịnh “bé con ngốc nghếch này, anh mừng còn không kịp sao lại giận”
“thật…thật chứ..”. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng khẽ cười, anh nhịn không được khẽ hôn má nàng “ừ, anh nào giận, mai mốt em phải nhớ phản kháng như thế, hiểu chứ, anh không thể lúc nào cũng đi theo em được, hứa với anh tự mình phải cẩn thận, đừng để anh lo lắng”
Nàng gật đầu, cười với anh, anh nhanh chóng kéo tay nàng đi. Bắt đầu cuộc họp mà chẳng có Tử Hà.
Trong giờ ra chơi
“oa thế là vài ngày tới sẽ có một buổi lễ sao, hoan hô”. Đồng Đồng hào hứng mà nói. Chí Chung lại thở dài, nàng chột dạ, khẽ hỏi “Linh Lăng còn chưa đi học?”.
Đồng Đồng khẽ vỗ về nàng, nàng cúi đầu, thầm nghĩ từ ngày hôm đó Linh Lăng hầu như buổi nào cũng chẳng đến lớp, chỉ nghĩ như thế thôi, tim nàng đã nhói đau.
“cậu đừng trách Linh Lăng, cho cậu ấy thêm thời gian đi”. Chí Chung phiền não nhìn nàng, thấy nàng tự trách Chí Chung cũng mềm lòng, hôm bữa anh cũng Đồng Đồng có qua nhà Linh Lăng nhưng Linh Lăng chẳng chịu gặp ai, cứ nhốt mình trong phòng.
“ừ”. Nàng khẽ trả lời, đành cười gượng, Chí Chung cùng Đồng Đồng vội an ủi nàng.
Mấy hôm nay phòng hội học sinh bận ráo riết, cùng hợp tác với giáo viên để làm ra một sân khấu hoành tráng.
Trong phòng âm nhạc Trúc Hồng cùng nàng đang lăn dài trên bàn, cùng lười biếng. Trúc Hồng nhìn lên trần nhà, khẽ nói “em thật hạnh phúc đó Văn”
Nàng liếc nhìn Trúc Hồng “chuyện gì đã xảy ra, chị cùng anh ấy….”. Trúc Hồng cười thầm “chị cùng hắn ta chia tay rồi”
Ánh mắt nàng khẽ trầm xuống “chị ổn chứ?”. Trúc Hồng lườm nàng, quát “đương nhiên ổn rồi, chị là ai chị là Trúc Hồng….”. Nàng khẽ an ủi “chị tình cảm rất khó nói, chị hãy để tự nhiên đi”.
Trúc Hồng nước mắt lưng tròng, hai tay để ra đằng sau làm gối “đúng, nhưng chị rất buồn, nhưng chị chẳng muốn hắn ta nhìn thấy đâu….”
Thật ra chẳng ai biết mặt thật của Trúc Hồng, vì là một thiên kim tiểu thơ lúc nào cũng phải tỏ ra đoan trang thùy mị, nhưng trái tim của Trúc Hồng cũng như bao thiếu nữ khác, cũng biết yếu đuối, cũng biết buồn. Nàng khẽ thở dài “có lẽ hắn ta chẳng phải là đối tượng của chị, một nửa của chị chưa xuất hiện…..”
“ừ, có lẽ thế”. Trúc Hồng gạt đi nước mắt, nàng bò xuống bàn, đi tới cạnh cây piano, đàn một khúc nhạc du dương.
Bài hát tuy rằng âm điệu dễ thương ngọt ngào nhưng càng làm cho Trúc Hồng buồn, lúc theo đuổi mình thì xem mình là trân bảo, lúc chia tay lại bạc bẽo, khoác tay người con gái khác.
Đến đây Thái Văn dừng đàn nói “chị xinh đẹp, lại thông minh, tính cách lại ngây ngô, hắn bỏ chị là hắn ngu xuẩn, chị gia thế không tệ, nào phải sợ ế chồng, rồi chị sẽ tìm được người biết thưởng thức chị, trân trọng chị, quí trọng chị, sao chị phải tốn nước mắt cho một người bạc tình như thế”
Thái Văn lại đàn, rồi khẽ nói “cứ khóc đi, giọt nước mắt sẽ là sự trưởng thành, sẽ là một kinh nghiệm quí báu để mình rút ra một bài học và sửa chữa sai lầm”. Nàng nhìn Trúc Hồng khẽ cười. Trúc Hồng liếc nhìn nàng “con bé ngu ngốc này lại có lúc thông minh đấy”
Thái Văn nhún nhún vai, Trúc Hồng khôi phục lại dáng vẻ như xưa, lau đi những giọt nước mắt “phải em nói đúng làm, giọt nước mắt của chị rất quí báu vì thế từ nay chị sẽ quen đi hắn”
“ừ”. Nàng dù nói ít nhưng cũng đủ làm cho Trúc Hồng cười lại. Bài hát kết thúc cũng chính là lúc bắt đầu lại từ đầu.