Chương 31

Cũng chỉ là để ý vậy thôi chứ chẳng có chuyện gì. tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà gái với gú vào lúc này cả.

Chỉ là cô bé này khá đặc biệt nên tui mới chú ý đến vậy… ăn mặc rất giản dị, lúc nào cũng quần bò với áo phông nhưng chẳng hề có một chút quê...mái tóc đuôi gà lúc nào cũng gọn gàng...và lúc nào cũng có mặt sớm gần như nhất ở cái lớp 13 này...với cái chỗ ngồi quen thuộc không thể đẹp hơn...ngay trên chỗ ngồi của tôi…

Như một cái cớ cực chính đáng cho việc lấy xe đạp về muộn của tôi với mấy chiến hữu, tôi thêm thói quen đạp xe sau cô bạn...mà chẳng để làm gì… Nhiều bác thắc mắc lúc đó tôi có lẽ bệnh, hay sao nhỉ? tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa… tình yêu thì ở một nơi xa quá, với cái tâm lý như trốn chạy… nên tự nhiên cái việc theo một cô bạn lớp học ôn mà chẳng phải tán tỉnh như một hành động tự nhiên đến vậy…

Theo bạn ấy về mới biết hóa ra ở gần chỗ trọ của tụi tôi, hai đầu khu phố…Một chiều trên đường tan học về đang lững thững đạp xe dọc theo con sông thả hồn cho những ước mơ, chợt thấy tiếng hét thất thanh của lũ nhóc cạnh bờ sông, bờ sông của Tp nên được xây kè rất sạch sẽ, tụi nhỏ ở dọc đường phố bên này đê thường ra chơi cho mát...

... tôi dừng xe nhìn xuống, thấy cái đầu nhô lên hụp xuống, trên bờ mấy đứa trẻ đang la hét hoảng hốt...

...cứu uuu… có bạn ngã xuống sông...

Thế là chẳng kịp nghĩ ngợi, quăng cái xe cùng quyển sách cạnh vỉa hè, tôi lao xuống chỗ tụi nhóc...cùng lúc đó, mấy bác đi bộ trên đê cũng chạy xuống cùng tôi...

...ùm...tôi nhảy xuống bơi lại chỗ đứa nhóc...tôi dân sông nước xịn, lại được dạy phải làm gì trong trường hợp này mà, khi đang chới với ở dòng nước, người ta mà bám được vào cái gì thì bám rất chặt kể cả người cứu có bơi giỏi đến đâu cũng không thể xoay sở được dẫn đến cả hai cùng nguy hiểm...tôi không bơi ngay lại chỗ thằng bé mà lựa túm được tóc nó và bơi ngược lại vào bờ...thằng nhóc bảy tám tuổi gì đó người cũng to so với tuổi nhưng nó cũng uống no nước nên giãy dụa cũng yếu… với lại cách bờ không xa nên kéo nó cũng không vất vả lắm. mấy bác lội xuống đón thằng nhóc và kéo tôi lên…. mọi người trên đê cũng tụ tập dần nhiều lại rồi họ đưa thằng nhóc vào viện...tôi cũng chẳng để ý quần áo đang ướt lõng bõng nước, lên lấy xe đạp về phòng trọ...mà không biết rằng việc hôm đó được cô bạn ôn cùng chứng kiến…...

...Chắc các bạn còn nhớ ba chị gái sinh viên trọ cùng nhà với chúng tôi. kể thêm một chút về các chị, bởi cũng chơi với các chị nên chúng tôi mới ao ước cái cuộc sống sinh viên nó lắm lắm…

Một chị tên Đ, người ở ngay tỉnh bên cạnh, ấn tượng đầu tiên về chị phải nói là chị rất xinh, một khuôn mặt cực baby vơi dáng người mi nhon, rất cá tính, dễ gần, học kế toán... lại là con nhà khá giả nên chị lúc nào cũng rất sang nhưng không hề chảnh, hồi ấy chị đã dùng điện thoại di động rồi ha, là một chú nokia huyền thoại nào đó...nhớ năm ngoái vào dịp tết thì phải có một số di động lạ gọi vào máy mình hỏi :

- có phải T không? đáp

- dạ phải ? chị hỏi có nhớ chị Đ trọ cùng mười mấy năm trước không?

- ai chứ chị Đ thì em quên sao nổi? sao chị có số em vậy? đúng là khó quên được thật một bà chị cá tính vậy!

- eo, mồm mép nhỉ? chẳng như ngày xưa, hiền hiền, ngố ngố...thằng Q nó vẫn dùng yahoo, hôm bữa vô tình gặp nên có số mấy đứa tụi em hồi đó...

- chị ơi em đi làm mấy năm rồi. chị biết môi trường cơ quan nhà nước mà..còn chị? giờ sao ạ?

- chị àh, số chị vất vả lắm...tút tút...tự nhiên mất tín hiệu...một lúc sau chị điện lại…

- chị vô thang máy nên mất sóng…

- khϊếp, giờ này mà chị còn đi thang máy? chị làm muộn vậy ah? lúc đó khoảng gần 10h đêm

- không, chị đi thang máy của nhà?!!!

- (Choáng) híc, nhà chị lắp thang máy mà kêu vất vả hả trời?

….. “nhiều chuyện lắm em ah…một câu chuyện người giàu cũng khóc được chị kể tôi nghe... chị giờ là trưởng phòng một ngân hàng có tiếng, chồng chị là sếp của chị...hai đứa con...một ngôi nhà 5 tầng giữa Sài gòn… vậy mà vẫn khổ”

Một chị tên H...cũng đồng hương với chị Đ, không xinh lắm nhưng có duyên, chị học Y, không hiền nhưng rất tốt tính...hay ít ra là với mấy đứa tụi tôi….và cũng nhờ...người yêu của chị mà tôi và cô bạn học ôn kia quen được nhau…

Chẳng là các chị đều học năm cuối nên ai cũng có người iu, chị H iu một anh ở cùng lớp quê Thanh hóa, hôm đó là sinh nhật anh.

Chị tổ chức tại phòng chị...cũng chẳng để ý lắm, chỉ biết chị hẹn tối mấy thằng xuống liên hoan cùng anh chị...đến hẹn, chúng tôi cùng nhau kéo xuống phòng chị, vừa bước vào tôi giật mình đánh thót....Người ngồi cạnh anh Q người yêu chị H chính là cô bạn học cùng lớp ôn thi với chúng tôi….

Một thoáng bối rối tôi cùng mấy thằng bạn ngồi xuống quanh mâm cỗ sinh nhật...thỉnh thoảng nhìn trộm bạn ấy, mà hình như bạn ấy cũng đang nhìn mình thì phải, khi bắt gặp ánh mắt tôi, cả hai cùng bối rối nhìn đi chỗ khác...câu chuyện của chúng tôi dần rôm rả, đàn hát, chị H chỉ cô bạn kia giới thiệu với tụi tôi..hóa ra là em gái anh Q, người yêu của chị. cũng như chúng tôi ra ở cùng anh trai để ôn thi đại học...tôi vẫn là thằng ít nói nhất trong bọn, phần vì không cao to đẹp trai nên hơi nhút nhát...phần vì chẳng hiểu sao lại gặp nhau...ở đây...liên hoan bánh kẹo ở phòng, tất cả lại kéo nhau ra bờ hồ tổ chức tiếp…

đang lững thững đi một mình đi sau mọi người với một đống túi lỉnh kỉnh đồ đạc trên tay thì một giọng nói nhẹ nhàng rất Thanh hóa vang lên

bạn để mình xách đỡ cho..

quay ra thấy cô bạn ôn cùng đi chặm lại cùng tôi...

cũng không nặng lắm mà, mà bạn ôn khối A hả

………………...

Từ lúc đó, chúng tôi mới biết về nhau… bạn ấy bảo ấn tượng cực kỳ về tôi khi tôi lao xuống sông kéo thằng bé bị ngã bữa trước xong mà chẳng cần người ta cảm ơn, ướt nhẹp đạp xe về… tôi thì lại ấn tượng một cô bạn luôn đi học sớm trước cả tôi….cứ thế câu chuyện của chúng tôi gần gũi hơn. tôi có thêm một người bạn rất dễ thương chia sẻ những bài ôn ngày hè đầy nắng và gió...sau này khi bạn ấy thi đỗ thương mại trên hà nội, chúng tôi có liên lạc qua yahoo. bạn ấy bảo hồi ấy cũng khá kết mình...nhưng tại mình không chủ động nên bạn ấy cũng không dám…

……………….

Cái nắng, nóng của thời tiết và những đề ôn luyện cuốn chúng tôi vào vòng xoáy học hành… tôi cũng dần dần như quen với cuộc sống xa dần tình yêu. dù nhiều lúc nỗi nhớ em chợt đến cồn cào trong lòng mỗi chiều đạp xe trong công viên quanh hồ … nhìn những đôi lứa tay trong tay...tôi cũng không về quê nữa mà toàn nhờ tụi bạn về lấy tiếp tế hộ, tiền, gạo…

Thấm thoắt cũng đến cuối năm...các trung tâm cho học sinh nghỉ học sớm trước 20 tháng chạp. tụi tôi lại lục đυ.c kéo nhau về quê. Một cái tết buồn với những đứa thi trượt như chúng tôi… khi chứng kiến bạn mình mang cuộc đời sinh viên ra kể…

Chúng tôi năm đó cũng tổ chức họp lớp, tụi bạn tôi gọi từ trước tết, tôi biết là chúng tôi sẽ lại gặp mặt...chẳng thể chạy trốn được...

Mùng 3, như thường lệ chúng tôi hẹn nhau tại trường sau đó đến nhà thầy chủ nhiệm... tôi và em đều có mặt…trước bạn bè, em vẫn nói cười như mọi khi... chỉ có ánh mắt em lúc gặp ánh mắt tôi… thật buồn...không chỉ buồn mà nó dường như còn chất chứa bào nhiêu dấu hỏi muốn có câu trả lời từ tôi… em vẫn ngồi sau xe tôi…

em khỏe chứ? tôi phá vỡ sự im lặng khi cố tình đạp xe sau tụi bạn

anh thấy em khỏe chứ? đáp lại câu hỏi của tôi là một câu hỏi

em gầy quá….

anh biết em gầy?.....

thì đạp xe thấy nhè nhẹ...

Bỗng nhiên tôi thấy đau nhói ở một bên eo…AaAAAAAAAAAA...tôi chỉ dám kêu khe khẽ…- đau anh..

anh cũng biết đau ah? anh có biết thời gian qua em như thế nào không?

anh...