Ăn cơm tối xong, đáng lý là đi ngủ sớm vì tụi Quang, Bóng Tròn, Tóc Vàng, và Ngọc Hà mệt vì đều đi tàu mười mấy tiếng, nhưng hình như ngủ trên tàu nhiều quá nên chẳng ai buồn ngủ. Tóc Vàng huyên náo đòi đánh bài. Chi Nga len lén xuống lầu thấy papa và mama đã ngủ say thì cầm đèn pin dẫn cả đám ra nhà kho của công ty bố, cách nhà đủ xa để cả lũ hò hét cũng không ai nghe thấy. Đây vốn là địa điểm bài bạc của mấy chú lớn tuổi trong công ty, nên trong đó cái gì cần cho đánh bài đều có: từ bộ tú lơ khơ, bàn ngồi, đệm, chăn mỏng, cho tới mì gói và bim bim. Thậm chí Tery còn lôitừ góc nào đó ra được một cút rượu 45 độ nhưng thanh niên nghiêm túc đã nghiêm khắc cưỡng chế cướp đi.
Chả biết Bóng Tròn và Ly đã thì thào gì với nhau mà ngồi vào bàn Bóng Tròn khích Tery còn Ly khích Ngọc Hà. Cuối cùng Bóng Tròn và Ly đánh chéo cánh với Tery và Ngọc Hà. Hai kẻ nghiễm nhiên trở thành khán giả là Chi Nga và Quang. Đang chơi hăng thì Ly nói:
“Úp mì đi, đói rồi.”
Bóng Tròn cười cười đáp:
“Không có nước nóng, ăn tạm bim bim đi vợ yêu.”
Nhưng Ly không chịu, trừng mắt nói:
“Đi lấy nước nóng cho em ngay, đưa bài cho Quang.”
Bóng Tròn nhìn ván bài đang chơi dở vẻ với vẻ không muốn đứng lên rồi lại quay sang nhìn Quang cầu cứu. Quang gật gật đầu đồng ý, nhưng cậu ta biết nước nóng ở đâu mà lấy nên dĩ nhiên Chi Nga phải đi theo.
Một trước một sau đi ra khỏi nhà kho, đi một hồi dài trong đêm tối, Quang chợt dừng chân hỏi:
“Chi Nga, đừng nói em lạc đường nhé, đi nãy giờ phải về đến nhà rồi chứ?”
Chi Nga chống hai tay vào lan can nhà máy nhún một cái nhảy lên ngồi.
“Anh thực sự cho rằng Ly muốn ăn mì gói sao? Tối nay nhỏ ăn những ba chén cơm đầy đấy.”
Quang à lên một tiếng. Nhưng sau đó lại im bặt. Trời tối, trăng lại bị mây che, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Quang được.
Chi Nga gạt mấy sợi tóc xòa vào mặt.
“Anh tới tận đây tìm em là có chuyện gì?”
Quang cũng dựa lưng vào lan can nhà máy, anh quay đầu quan sát Chi Nga nhưng cũng giống cô bé, anh không thể nhìn rõ được khuôn mặt cô, vậy mà anh vẫn cố chấp nhìn. Giữa hai người dường như có khá nhiều hiểu lầm nhưng anh đã luôn chọn cách không trực tiếp để tìm lời giải đáp. Thế nên lần này anh muốn đối diện với Chi Nga, muốn thẳng thắn nói rõ cảm xúc của mình và cũng muốn nhận được câu trả lời của cô.
“Anh muốn rút lại mấy câu anh nói ở bệnh viện.”
Chi Nga trong lòng âm thầm reo vang sung sướиɠ, nhưng ngoài mặt lại làm bộ tỉnh bơ, cứ nhàn nhạt hỏi:
“Là những câu nào nhỉ?”
“Nếu em không nhớ thì anh cũng không muốn nhắc lại.”
Giọng anh nhỏ lại một chút, nếu đủ sáng Chi Nga sẽ thấy mặt anh hơi đỏ.
“Hơn nữa nếu nhắc lại, bản thân anh cũng thấy khó chịu.”
“Còn gì nữa không?”
Quang có cảm giác quẫn bách, anh đã xuống nước thành khẩn như vậy mà sao Chi Nga vẫn còn không chịu thế này? Nhưng nhớ lại những giọt nước mắt của cô nhóc ngày hôm ấy, giọng Quang bất chợt lại thêm vài phần dịu dàng.
“Cả câu nói: tránh xa anh ra khi mà em… mà em… mà em tỏ tình với anh ấy, anh cũng muốn rút lại.”
“Ừm? Vì sao lại muốn làm thế?”
Quang thực sự quẫn bách và xấu hổ.
“Thế nên, thế nên… em có thể rút lại câu nói: em không muốn nhìn thấy anh nữa, có được không?”
Chi Nga thấy mắt mình nong nóng, cay cay. Chết tiệt, sao cô lại dễ xúc động, dễ khóc thế này. Thấy Chi Nga im lặng. Quang có chút lo lắng, khẩn trương.
“Chi Nga, em không còn giận nữa chứ?”
“Ừm, bất quá anh không sợ giữa em và Tóc Vàng thực sự có gì đó sao?”
Quang im lặng một hồi lâu mới đáp:
“Sợ, nhưng anh còn sợ em không để ý chút nào đến anh hơn.”
Gió thổi đám mây bay đi, ánh trăng sáng soi rõ mặt hai người đang đứng cạnh nhau. Một người thì mím môi nín cười và ánh mắt lấp lánh ngẩng cao đầu nhìn trăng sáng. Một người sau màn tỏ tình thì hết sức xấu hổ mà cúi gằm xuống như muốn chôn đầu xuống đất. Hai dáng vẻ nhìn trông trái ngược lại hòa hợp như vậy trong đêm trăng như một bức tranh thủy mặc chấm phá tạo nên các nét như mờ, như tỏ.
…
Ngay khi Chi Nga ra ngoài theo Quang thì Tery đã hiểu ra gian kế của Ly, biết mình bị bán đứng nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Tránh được ba mươi không tránh được ngày rằm, chuyến đi này cậu không thể ngăn cản hai người nói chuyện riêng với nhau được.
Đầu gỗ da bánh mật thì chơi chán chê mới chợt gập bài lại nhìn quanh.
“Anh Quang đâu?”
“Đi lấy nước nóng pha mì.” Ly cười đáp.
“Chi Nga đâu?”
“Đi chỉ chỗ lấy nước nóng.” Bóng Tròn vô cùng phối hợp đáp.
“Sao lâu vậy chưa về?”
“Chắc còn đang đun nước.”
“Khỉ gió, có đun mười ấm nước thì giờ cũng phải quay lại rồi.”
“À, chắc hết ga, còn đi mua ga.”
“Hai người tưởng tôi là trẻ con à?”
…
Tery gập bài lại đập cái rầm xuống bàn rồi đứng lên định đi ra ngoài. Bóng Tròn nhàn nhạt nói với theo:
“Hồi cuối năm, nghe ông anh cùng khoa với cậu nói. Em gái IT cưa cậu bạn cùng khoa là do “đóa hoa” ngoại quốc thách, nếu em gái IT cưa đổ được Quang thì cô ta sẽ thành bạn gái chính thức của cậu.”
Tery khựng người. Mặt hắn đỏ bừng lên nên không dám quay đầu lại. Bóng Tròn vẫn chậm rãi nói:
“Tớ vốn không tin, nhưng anh đó lại nói là nghe từ chính miệng cậu. Tóc Vàng, cậu nói xem tớ có tin được ông anh này hay không?”
Tery lại càng không dám quay đầu lại.
“Vốn dĩ chuyến đi này, tớ có thể không gọi cậu, nhưng cậu là bạn tớ, nên tớ không thể cứ thế mà giúp người ngoài được. Có điều, cậu biết tình cảm của Chi Nga mà. Cậu tận mắt thấy cô ấy khổ sở như vậy còn gì, thế nên tớ mới chịu giúp Đầu to một chút.”
Nói đến đây Bóng Tròn cũng đứng dậy, vỗ vỗ vai Tery.
“Nếu thực sự thích thì phải cạnh tranh công bằng, cậu có tới chín năm bạn bè thân thiết với Chi Nga mà, không ai hiểu bà cụ non hơn cậu, sao không dám thử?”
Tery cười khổ. Vì hiểu cô ấy nhất nên mới biết nếu cạnh tranh công bằng thì cậu chẳng có cơ hội nào đâu. Bao nhiêu năm bạn bè, có bao giờ cô ấy dùng ánh mắt của một cô gái để mà nhìn một đứa con trai là cậu đâu. Tery thở dài nói:
“Giờ hẳn bà cụ non đã biết những gì tớ làm từ Quang, cậu bảo cô ấy có giận tớ không?”
Ly cười cười, vừa thu dọn bàn vừa đáp:
“Đừng coi thường bản thân cậu quá. Dù có giận thì cũng không thay đổi được việc cậu chắc chắn là một người bạn quan trọng của Chi Nga.”
Tery gật gật đầu, định bước ra thì nhìn thấy Ngọc Hà ngồi ôm gối ở một góc, cằm tì lên gối, nhìn ra cửa. Hiếm khi mới thấy con nhỏ hung dữ này im lặng như thế. Tery nhận ra không chỉ có mình cậu khốn khổ. Cậu buồn chán ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô bạn gái giả.
“Em yêu, đừng ngồi đó âu sầu nữa, đi bar với anh nhé? Người yêu em sẽ làm em vui trở lại.”
Ngọc Hà đần mặt đưa ngón tay chỉ vào mình như muốn nói: anh đang nói chuyện với tôi đấy à? Tery nghiêm túc gật đầu, sau đó thì nghiêm túc cong mông chạy vì Ngọc Hà chồm dậy quát.
“Cái tên đẹp mã kia, còn dám trêu ghẹo bà?”
Ly quay sang hỏi.
“Chồng yêu, sao anh Tóc Vàng lại tự dưng chọc tức Ngọc Hà thế?”
“Kệ đi, để hai kẻ đang đau lòng ấy nói chuyện với nhau đi.”
“Nói chuyện gì chứ, choảng nhau thì có.”
“Thì cứ cho đó là cách nói chuyện của hai người đi.”
…
Kì nghỉ hè kết thúc. Năm học thứ tư bắt đầu.
Buổi học đầu tiên, Quang đợi Chi Nga ở cổng trường và nắm tay cô đi vào lớp khiến cả khoa Công nghệ thông tin ồ lên sửng sốt. Các oppa thi nhau gào to:
“Em gái IT thành công cưa đổ đầu đất rồi.”
“Lôi thằng Quang ra xử thôi nào.”
“Khao đi.”
“Dám đối xử tệ với em gái IT thì chết với các anh…”
“Em gái IT em nghĩ kĩ chưa vậy?”
…
Chi Nga mặc dù tuổi một bó nhưng đối diện với cảnh ầm ĩ này cũng thấy đỏ mặt, xấu hổ. Cô tính giật tay Quang ra để trốn, tới giờ mới vào lớp. Ai dè Quang nắm rất chặt, gò má anh rõ là ửng đỏ nhưng anh vẫn tảng lờ như không dắt tay cô tìm chỗ ngồi. Chi Nga chỉ còn biết cúi đầu lũn cũn đi theo anh. Nhưng cô không cúi đầu vì xấu hổ mà cúi đầu để mọi người không thấy được cô đang cười ngoác đến tận mang tai. Vậy là cô đã tìm lại được anh, một lần nữa yêu và được anh yêu. Cô đã thực hiện được tiếc nuối của kiếp trước là cùng với anh trở thành một campus couple. Anh đã thực sự nắm tay cô đi băng qua sân trường, qua các giảng đường và trước mặt rất nhiều người kéo cô tới ngồi gần anh. Chi Nga đã mơ rất nhiều lần hình ảnh này, thế mà khi nó xảy ra cô vẫn không cách nào giấu được nụ cười hạnh phúc.
Chiều đó Chi Nga một lần nữa chuyển tới chỗ trọ và ở cùng phòng với Ly. Tiếc là lần này người tới giúp cô dọn dẹp và chuyển đồ có thêm một anh đầu to mà thiếu đi một anh có mái tóc vàng. Lúc Chi Nga nấu ăn tối thì trong phòng chỉ còn vài món đồ chưa sắp xếp. Quang vô tình nhìn thấy một cuốn album và tò mò mở ra xem. Anh thực sự rất muốn biết cô bé của anh hồi nhỏ trông như thế nào. Mở được ba bốn trang thì Quang bỗng dừng lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh một đứa bé khoảng sáu tuổi đang đứng ở biển, đội mũ rộng vành và mặc độc một cái quần đùi xanh. Nếu chỉ nhìn ảnh chắc mọi người đều nghĩ đây là một đứa bé trai, nhưng Quang bây giờ mới biết thì ra không phải. Đứa bé trai biết nói chuyện với Tây khiến anh rất ấn tượng năm nào thì ra lại chính là Chi Nga. Cái ý nghĩ phải chăng cô nhóc này đã thích mình từ ngày hôm ấy nên cứ mải miết đuổi theo mình khiến Quang cười mãi không thôi.
Nhác thấy Chi Nga còn lâu mới quay lại phòng, anh rút trộm tấm ảnh giấu vào trong túi áo. Bức ảnh đề ngày chụp là ngày 21 tháng 6 năm 1993. Thì ra lần đầu tiên họ gặp nhau là ngày 21 tháng 6 của hơn mười năm trước. Ngày mai là ngày 21 tháng 8 cũng là sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của anh, là sinh nhật đầu tiên mà anh có thể chia sẻ cùng Chi Nga. Quang cười thò tay giật bỏ tờ lịch ngày hôm nay để lộ ra tờ lịch ngày sinh nhật mình, thầm nghĩ hình như anh và cô rất có duyên với con số 21 thì phải. Ngày mai Quang nhất định sẽ hỏi Chi Nga xem cô có nhớ được ngày đầu tiên hai người gặp nhau là ngày nào không?
Chi Nga nhòm đầu vào phòng gọi:
“Cơm chín rồi anh.”
Nhìn nụ cười ngọt ngào của Chi Nga, Quang bất giác cười theo, anh giơ tay cho cô nắm. Chi Nga khẽ nắm chặt tay anh và kéo đi. Sau lưng hai người một làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ làm tờ lịch trong phòng khẽ bay lên và hạ xuống. Ngày mai là một ngày chủ nhật vì thế con số 21 được tô màu đỏ chói tới tức mắt.