Chương 31: Đi thăm Chi Nga

Quang bán phầm mềm game mới viết xong thu được một khoản tiền. Cùng với tiền tích cóp, hẳn là đủ mua một cái xe máy rồi. Có xe máy làm cái gì cũng tiện hơn. Từ đầu hè đến giờ hắn làm việc như điên để bớt suy nghĩ, nhưng thỉnh thoảng ngẩn người ra lại nhớ mái tóc dài buông lơi của ai đó. Cầm tiền trong tay, thay bằng ra ngân hàng rút tiền để mua xe máy, Quang lại tìm Bóng tròn.

“Này, có muốn đi thăm bạn gái không?”

Cuối năm ngoái Bóng tròn cũng được phân vào khoa Công nghệ thông tin, chính thức là đàn em của Chi Nga và Quang. Một người thân trong gia đình đã nhờ giáo viên trong khoa tìm một sinh viên giỏi kèm Bóng tròn. Mà Quang vốn là sinh viên xuất sắc nhất của khoa IT. Lạ một điều, cậu ta chủ động giúp đỡ Quang. Bóng tròn vốn là muốn chờ Chi Nga trở về sẽ nhờ cô nhóc. Nhưng Quang là một lựa chọn không thể tốt hơn. Bóng tròn nghĩ Quang tiếp cận cậu hẳn là muốn tìm thông tin về Chi Nga. Nhưng tên Đầu to này làm Chi Nga khổ sở không ít. Hơn nữa nếu thực sự vẫn muốn kiên trì với Quang thì bà cụ non không thể cả tháng rồi mà không thèm hỏi cậu một câu nào về Quang.

Hồi cuối năm biết Tery thích Chi Nga, Bóng tròn lúc ấy mới hiểu ra vì sao lúc nào Tóc vàng cũng kích động vì chuyện Quang với Chi Nga. Trong thâm tâm, Bóng tròn muốn Chi Nga và Quang hơn, bởi có thể dễ dàng thấy Quang là một người bạn trai tốt hơn Tery. Và tình cảm của Chi Nga với Quang, cô nàng cũng thật sự không dễ gì buông bỏ. Nhưng hắn cũng là bạn thân của Tery mấy năm, thân thiết với Tery hơn Quang nhiều. Thế nên Bóng tròn đứng giữa ba người Chi Nga, Tery, và Quang chẳng biết phải làm sao.

Bóng tròn mù mờ trước câu hỏi của Quang. Cậu đi thăm bạn gái hay không có điểm nào quan hệ với Quang sao? Nhưng cậu vẫn đáp:

“Có, năm ngoái không đi được rồi. Định ít ngày nữa.”

“Đi bao lâu?”

“Chắc khoảng bốn, năm ngày, chơi biển luôn.”

“Cho anh đi cùng nhé?”

Bóng tròn dụi dụi mắt nhìn Quang. Quang hắng giọng một cái che đi ngại ngùng. Anh nói:

“Anh muốn đi thăm cô bạn thân của em.”

Không để Bóng tròn từ chối, Quang nói tiếp.

“Hoặc giúp anh, hoặc tìm đàn anh khác hướng dẫn.”

Mẹ nó, cái này gọi là uy hϊếp nha. Hơn tháng qua cùng làm chung được một nửa cái dự án, lúc chuẩn bị nghiệm thu lại bảo đi tìm đàn anh khác. Hóa ra gã Đầu to này âm mưu ngay từ lúc nhận hướng dẫn mình. Bị uy hϊếp thế nhưng Bóng tròn lại híp mắt cười:

“Được, anh muốn thì em phải dẫn đi chứ”



Trên tàu, người ngồi ghế giữa toe toét cười, đưa cơm đưa nước cho hai vị mặt đen bên cạnh. Tery thấp giọng:

“Thằng bạn đểu.”

Thấy Bóng tròn liên lạc, muốn giúp hắn với Chi Nga làm lành, hắn hủy cả chuyến du lịch với gia đình, vội vàng lên máy bay về Việt Nam. Tới sân bay Nội Bài thì nhận được điện thoại: ra ga tàu. Hắn còn tưởng Chi Nga và Ly từ Đã Nẵng ra, tới ga tàu để đón hai cô nhóc. Ngờ đâu đến ga lại gặp cái tên đầu đất khó ưa này. Lúc đó mới biết, thì ra Bóng tròn định đưa cả hắn và Đầu to về Đà Nẵng. Thật đúng là thằng bạn đểu. Biết thế hắn ở sân bay đặt vé bay thẳng tới Đà Nẵng trước, đâu phải khổ sở đi cùng hai tên này. Bất quá, lần đầu hắn tới Đà Nẵng, không rõ Chi Nga ở chỗ nào. Mà miệng Bóng tròn thị ngậm chặt như hến.

Bóng tròn liếc mắt khinh thường nhìn Tery. Gà con nhà bọn hắn có cáo tới thăm, hắn thông báo cho về mà làm chuồng, không biết cảm ơn thì thôi còn bày ra cái vẻ mặt uất hận cho ai xem?

Người không thoải mái thứ hai là Quang. Khó khăn lắm mới quyết tâm vào thăm cô nhóc một chuyến, không ngờ lại tòi ra thêm một tên Tóc vàng. Xem ra uy hϊếp Bóng tròn còn chưa đủ, nhất định phải làm cho Bóng tròn thành bóng méo thì lần sau mới không dám giở trò sau lưng. Quang âm thầm nghĩ phải thay đổi cái gì trong bản dự án sắp hoàn thành của Bóng tròn.

Ra khỏi nhà ga, cả ba vặn vẹo lưng, đau người muốn chết. Mười mấy giờ trên tàu quả thực không thể không nói là mệt. Đến cả kẻ tiếc tiền như Quang cũng phải đồng ý lúc đi ra sẽ đi máy bay.

Tery đột nhiên quay sang nhìn Quang cười, khiến Quang sởn cả gai ốc.

“Đầu to, anh tốt nhất là cắt cái đuôi của mình đi.”

Theo ánh mắt Tery, Quang nhìn thấy giày thể thao, quần bò rách gối, và một cái đầu thập thò núp đằng sau một quầy hàng di động. Quang nhăn trán, thằng bạn cùng phòng lại làm gián điệp bán rẻ hắn rồi, Quang cao giọng quát:

“Ngọc hà, em ra đây.”

Quả nhiên, Ngọc Hà lũn cũn bước ra, nhìn Quang với ánh mắt đầy năn nỉ. Quang thấy đau đầu khϊếp. Vào tới tận đây để xác định tình cảm của mình. Ai mà ngờ được lại dẫn theo một cái đuôi nữa chứ. Tery nhìn thấy Ngọc Hà thì vô cùng đắc ý, lần đầu tiên hắn thấy vui như thế vì sự xuất hiện của cô.

“Chào các anh.”

Ngọc hà lý nhí nói. Bị Quang nhìn bằng ánh mắt đầy phiền chán, Ngọc Hà nóng mặt ngẩng cao đầu trừng mắt nhìn Quang.

“Em tới du lịch, nhưng mà em mất ví rồi, cũng không quen ai cả.” Thực ra là em chỉ đủ tiền mua vé một chiều tới đây. Các anh là người duy nhất em có thể ăn vạ được.

Quỷ mới tin lời cô. Tery khẽ cười nhạo cả Quang và Ngọc Hà. Ngọc Hà sao có thể để người khác cười nhạo. Cô nhanh tay tóm lấy Tery, thân thiết ôm tay anh ta. Nhìn mặt Tery tái đi thì hẳn Ngọc Hà không chỉ đơn giản là ôm tay.

“Tery, may mà em gặp anh, anh nổi tiếng ga lăng, hào phóng trong trường, chắc chắn không thể để đàn em cùng trường bơ vơ không tiền bạc, không người quen nơi này chứ?”

Bóng tròn cười ngất, kéo vội Quang đi. Cái gã Tery này nhiều khi rất đáng ghét, thôi thì cứ để Ngọc Hà dạy dỗ hắn một phen cũng được. Quang lo lắng chưa định rời đi thì Bóng tròn nói nhỏ “Yên tâm đi Tery không bỏ mặc cô nhóc đâu”. Trên tàu thấy tên đàn anh này vẽ vẽ vạch vạch cái gì đó trên giấy, Bóng tròn nhìn qua mà đau tim. Thôi cứ nịnh nọt một tí, nhỡ đâu lúc về cái dự án của hắn đổ bể thì làm sao. Nghĩ vậy Bóng tròn kiên quyết lôi Quang đi trước.

“Này sao cô lại bám tôi? Nên bám là bám Quang nhà cô kia kìa.”

“Đương nhiên là bám anh rồi, anh có tiền, Quang nhà tôi nghèo kiết xác, sao tôi có thể trấn lột anh ấy được.”

“Dựa vào cái gì mà cô cho rằng tôi sẽ giúp cô?”

“Nếu không giúp tôi, tôi sẽ bếu xấu thanh danh anh toàn trường. Hơn nữa nếu không giúp tôi, để tôi chết ở đây, tôi đảm bảo sẽ quỵt món nợ 4 triệu rưỡi cái Nokia và 15 triệu tiền phẫu thuật của Chi Nga.”

Không giúp cô thì cô cũng quỵt nợ thôi, nhưng mà vua thua thằng cùn. Tery quả thực muốn chuồn đi, nhưng đưa mắt lên đã không thấy bóng dáng Bóng tròn với Quang đâu. Tên Bóng tròn khốn nạn bỏ rơi bạn bè, còn cái tên đầu đất thanh niên nghiêm túc kia sao lại có thể vứt bạn gái cũ cho hắn chứ. Ở giữa ga mà con nhỏ cứ lôi lôi kéo kéo khiến rất nhiều người nhìn. Lần đầu tiên Tery thấy hận cái cái khuôn mặt xuất sắc của mình. Hắn thật sự muốn móc tiền ném vào mặt con nhỏ hung bạo này mà thoát thân, nhưng có phải là hắn còn chưa ăn nắm đấm của con nhỏ này đâu, rủi nó điên lên thì hắn no đòn. Nghĩ nghĩ một chút thì đem con nhóc này theo mới chọc tức được Quang nên Tery nuốt hận vào lòng, nở nụ cười.

“Buông ra nào, tôi đưa cô đến gặp Quang nhà cô.”

“Đồ đẹp mã, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, sao lúc nào cũng phải vờ vệt thế?”

Ngọc Hà vốn rất thành thật với cảm xúc của mình, nên nhìn nụ cười gượng gạo của Tery thì thấy hết sức khó coi.

Tery một lần nữa nuốt hận, nghiến răng nói:

“Đi thôi.”

Ngọc hà cuối cùng cũng đạt được mục đích, tâm tư cũng thả lỏng. Cô hớn hở hỏi.

“Anh sẽ không lừa bán tôi chứ?”

Tery liếc nhìn cô nàng da bánh mật, chép miệng một cái.

“Tôi chưa bao giờ buôn bán hàng tồn kho.”

Dĩ nhiên, cái miệng hại cái thân. Ngồi cứng trên xe mười mấy tiếng, giờ lưng mới chạm đất, phương thức chạm đất dĩ nhiên là Judo rồi. Con nhỏ vừa vật hắn xuống còn cư nhiên móc điện thoại của hắn.

“Bóng tròn à? Ừ, đi cùng, địa chỉ là… ừ, nhớ rồi. Ok, xíu gặp lại.”

Sau đó cô nàng còn ngồi xổm cạnh đầu hắn, tay tát nhè nhẹ vào má hắn.

“Dậy đi thôi, nằm đây mà anh không biết xấu hổ à?”

Mẹ nó, con điên nào quật ông đây xuống đường? Tery lồm cồm bò dậy, kéo Ngọc Hà ra hỏi đám đông, gằn giọng nói:

“Cô thấy rồi đấy, bạn trai… à bạn trai cũ của cô, rõ ràng bỏ rơi cô, nếu cô không biết kiềm chế một chút tôi sẽ mặc kệ cô.”

Tư thế gồng lên như chuẩn bị đánh nhau của Ngọc hà quả nhiên xụi lơ. Cô nàng cúi đầu, buông lỏng vai, ủ rũ theo sau Tery. Tery có chút đắc ý, nhưng khi ngồi ghế trên taxi, nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của cô nàng da bánh mật qua kính chiếu hậu thì hắn lại thấy lòng nhẹ động một cái. Có lẽ anh không nên nói cô bị Quang bỏ rơi, dù rằng đó là sự thật. Nói đến cùng, cả anh và cô gái này đều là kẻ đáng thương, yêu người không yêu mình. Tery hiểu lắm câu nói “không phải là anh ấy thì ai cũng không được”. Chi Nga dù chỉ một cơ hội cũng sẽ không cho hắn. Hắn quay trở lại vì hắn không muốn mất một người bạn thân như thế này. Không là người yêu của nhau, chí ít cũng phải giữ lại tình bạn này.

Khi hai người tới nhà Chi Nga, Quang và Bóng tròn dĩ nhiên đã tới từ lâu. Ly cũng chạy xe sang từ hồi nào. Mẹ Chi Nga nhìn thấy Tery thì thân thiết kéo tay hắn ngồi xuống, hỏi đủ chuyện linh tinh, bố Chi Nga cũng nhìn Tery rất thiện cảm, điều này khiến Quang đen mặt lại. Biết là tình cảm của Tery và Chi Nga rất tốt, chỉ không ngờ lại tình cảm với gia đình Chi Nga cũng rất tốt. Thấy Ngọc Hà đứng một mình một góc, bố Chi Nga cất tiếng hỏi:

“Ồ, cô bé nào đây?”

Quang lúc ấy mới giật mình nhận ra quên mất Ngọc Hà, nhưng may mắn Tery đang bị cuốn vào câu chuyện với mẹ của Chi Nga. Mấy người ngoài Tery ra cũng không ai muốn chơi trò bỏ đá xuống giếng giới thiệu cô nàng là bạn gái Quang, Quang vội lên tiếng:

“Là Ngọc Hà. Em gái cháu ạ, cũng học trường Bách khoa, năm nhất ạ”

Ly liếc xéo nhìn Quang một cái. Đến thăm Chi Nga mà dẫn theo cả bạn gái cũ, đời này cũng chỉ có mình anh thôi. Bất quá bố Chi Nga không nhận ra sự khác thường trong biểu cảm của Chi Nga và Ly khi nhắc tới Ngọc Hà.

“Ồ, cùng khối với Bóng tròn à, thế thì là bạn bè với nhau cả rồi. Mà sao cháu với Tery lại đi cùng nhau thế?”

Ngọc Hà như thế mà lại rất thông minh, biết đây là nhà Chi Nga, kia là bố mẹ Chi Nga. Mấy ngày này hẳn ăn ở đây rồi, nên không thể giới thiệu mình là bạn gái cũ của người yêu con gái hai bác được. Muốn an ổn ở đây thì tạm thời phải phủi sạch quan hệ với Quang mới được. Nhưng cô phải có một cái danh phận rõ ràng, nhất định phải gắn quyền lợi của mình với… à, đương nhiên với người giàu nhất ở đây rồi. Ngọc Hà cong môi cười.

“Vì cháu là bạn gái của anh Tery mà!”

Chi Nga phụt thẳng nước vào mặt Ly, một hành động không chút thục nữ nào trong suốt mười năm trở lại đây của cô. Tery thì hóa đá, Quang trợn mắt, chỉ mỗi Bóng tròn là bấm bụng cười rung cả ghế sofa.

Bố mẹ Chi Nga thì vui mừng ra mặt.

“Ai cũng nói cháu chơi bời lung tung, giờ giới thiệu chính thức thế này thì phải nghiêm chỉnh biết chưa?”

Tery cuối cùng cũng thoát khỏi cơn bàng hoàng, theo phản xạ phun ra một câu tiếng Anh khiến cho bố mẹ Chi Nga ngơ ngác không hiểu. Bóng tròn vội lên tiếng:

“Ai da, Tóc vàng, cậu cũng đừng có xấu hổ như thế chứ. Hai bác đừng để ý cậu ấy, cậu ấy không dám thừa nhận đâu. Ngọc Hà là bạn gái Tery đúng không mọi người?”

Tâm tư của Ngọc Hà đơn giản, mọi người liếc mắt cái là hiểu. Có điều bây giờ thân phận như thế là hợp lý nhất. Ly gật đầu như giã tỏi. Tery nhìn sang Chi Nga bằng ánh mắt cầu xin, tiếc là Chi Nga còn ghi thù mấy việc mà Tery làm, nên nhìn hắn cười cười.

“Chuyện thế này đâu cần phải giấu người lớn, bố mẹ tớ tư tưởng thoáng lắm, cậu cũng 21 rồi còn gì.”

Tery còn chưa sặc tiết mà chết thì kẻ cuối cùng cũng bỏ đá xuống giếng.

“Em gái tôi chân thành thế mà sao lần nào cậu cũng vì xấu hổ mà phủ nhận thế, người ta là con gái da mặt mỏng.”

Cả nhóm nói chung là không ngờ thanh niên nghiêm túc lại biết nói đùa nên đều bật cười. Chỉ có Ngọc Hà nen lén ném một cái nhìn ai oán về phía người yêu cũ. Còn Tery thì đen mặt im lặng. Mọi sự phản kháng của hắn đã trở thành vô ích.

Tối đó lúc xếp phòng, mẹ Chi Nga còn hỏi:

“Cháu với Ngọc Hà chung phòng hả?”

Tery gào lên giận dữ làm mẹ Chi Nga giật cả mình, bà lẩm bẩm:

“Xấu hổ thì thôi, sao thanh niên trai tráng, lại còn ở bên Tây mà còn cổ hủ hơn cả mấy ông bà già.”

Cuối cùng thì Chi Nga, Ly và Ngọc Hà chung một phòng, ba tên đực rựa còn lại chung một phòng. Ly đáng ra có thể về nhà, nhưng lại sợ Ngọc Hà bắt nạt Chi Nga nên kiên quyết đòi ở lại. Bố mẹ Chi Nga rất nhiệt tình với khách cho nên đương nhiên đồng ý.