Tery trở về Anh, không lâu sau đó thì anh em Chi Nga, Kha lên cấp ba. Đó lại là thời gian mà những đữa trẻ cùng tuổi Kha thay đổi tâm sinh lý, bước vào giai đoạn dậy thì. Chi Nga mười một tuổi tuổi đột nhiên thấp hơn hẳn và trở nên rất khác biệt với những người bạn khác. Với người trưởng thành thì bốn tuổi cách biệt cũng không đến mức làm bạn trở nên quá đặc biệt. Nhưng một cô nhóc mười một tuổi và một người mười lăm tuổi thì người mười lăm tuổi có thể nói “tôi sống hơn cậu một nửa cuộc đời cậu đấy”, đó là sự khác biệt.
Môi trường sống bị thay đổi về nhiều mặt, cộng với tâm trạng không có hứng thú kết bạn khiến Chi Nga bị cho là kỳ lạ, và một lần nữa rơi vào trạng thái cô lập. Cũng may những năm gần đây luôn có Kha đến trường cùng cô. Bố mẹ vì sợ cô nhỏ tuổi mà bị bạn bè bắt nạt nên luôn xin giáo viên để hai anh em cùng lớp và thậm chí là ngồi cùng bàn nhau.
Cậu bạn thân của hai anh em không còn, nhìn em gái lủi thủi ở lớp học mới, bản tính bảo vệ em gái lại bùng nên. Thời gian này Kha nổi tiếng với việc bao bọc em gái quá mức, thậm chí nhiều người gọi cậu là “gà mẹ” và gọi Chi Nga là “gà con”.
Chi Nga nhiều lần tự hỏi bản thân rằng bố mẹ và anh trai luôn bao bọc cô như vậy, vì sao trước đây cô luôn oán trách họ không quan tâm đến mình, bỏ rơi mình? Khi cả nhà di cư ra nước ngoài, cô còn giận dỗi không thèm liên lạc. Có lẽ sai lầm lớn nhất cuộc đời trước đây của cô là đã đẩy khoảng cách giữa bản thân và gia đình ra cách nhau quá xa. Cuộc sống sau đó cô lấy Quang làm trung tâm. Thế nên khi mất Quang, Chi Nga như rơi xuống vực thẳm, không một ai có thể kéo cô lên được. Kiếp này cô lựa chọn vẫn yêu Quang, nhưng cô sẽ không để mất đi gia đình mình thêm một lần nữa.
Chi Nga cũng không phải là một đứa trẻ mười một tuổi bị cô lập sẽ khủng hoảng tinh thần, hay không muốn tới trường học. Không chơi với cô thì cô cũng không cần nhưng trước đó không lâu Chi Nga còn luôn bị Tery quấn lấy, cậu ta tự học ở nhà nên vô cùng nhàm chán, lúc nào cũng trông đợi hai anh em Chi Nga trở về. Nhưng bây giờ mất cái đuôi Tóc vàng, lại gần như không có người bạn nào ở lớp học mới nên Chi Nga thấy cô đơn.
Đột nhiên Chi Nga nhớ, mười hai tuổi là lúc cô quen Bóng tròn. Sở dĩ gọi cậu ta là Bóng tròn là vì hai người quen nhau qua hội quán Bóng tròn. Chi Nga thường kể về cậu với người khác nên thuận miệng gọi luôn là Bóng tròn. Hội quán Bóng tròn là sân chơi kết bạn qua thư dành cho các fan hâm mộ của bộ truyện tranh
Đường dẫn tới khung thành. Mỗi một tập truyện mới ra thì đều cập nhập ở đằng sau truyện là danh sách thêm các thành viên mới. Chi Nga và Bóng tròn có tên trong danh sách hội quán cùng một lượt, số thứ tự chỉ người trước người sau. Vì thế mà Bóng tròn viết thư làm quen với Chi Nga.
Chi Nga làm sao mà nhớ được mình đã gửi đơn đăng ký thành viên của hội quán Bóng tròn vào thời gian nào. Thế nên dù có viết đơn đăng ký cũng không thể đảm bảo tên của cô và Bóng tròn sẽ giống như trước cùng xuất hiện như lần trước. Cô vẫn gửi một đơn đăng ký, nhưng không trông chờ vào việc Bóng tròn sẽ chủ động viết thư làm quen với cô trước. Quả nhiên tên cô được xuất hiện trong danh sách truyện tập năm mươi, còn Bóng tròn phải đợi tới tập năm bảy mới xuất hiện.
Chi Nga vừa nhìn thấy tên thằng bạn thân kiếp trước xuất hiện trên danh sách thì mừng húm, sau đó cô nắn nót viết xuống giấy ba chữ: Chào bạn Vũ. Dù sao thì đây cũng sẽ là lần duy nhất cô gọi tên cậu ta, từ sau trở đi chỉ toàn gọi Bóng tròn mà thôi. Cô lấy lý do là cả hai cùng sinh hoạt trong hội quán mà làm quen với cậu ta.
Bóng tròn hơn Chi Nga hai tuổi, hiện giờ hẳn là đang học lớp tám, người Hà Thành chính gốc. Trước đây hai người kết bạn qua thư, sau khoảng hai năm viết thư thì nhà Chi Nga lắp điện thoại, hai người thay bằng toàn viết thư đã có thể thường xuyên nói chuyện điện thoại với nhau. Đến khi học đại học năm thứ nhất thì mới chính thức gặp nhau nhưng ngay sau đó Bóng tròn đã trở thành người bạn thân nhất của Chi Nga. Bây giờ Chi Nga đã học lớp mười, cho nên chưa đến ba năm nữa là hai người có thể gặp nhau rồi.
Trong nhà vì tiện cho Chi Nga và Kha liên lạc với Tery mà bà William đã chủ động đề nghị lắp điện thoại cho gia đình Chi Nga. Mặc dù bố mẹ Chi Nga từ chối sự hỗ trợ của bà William nhưng vẫn lắp điện thoại. Vì thế Chi Nga chép số điện thoại vào dòng tái bút của bức thư.
Một tuần sau thay vì nhận được thư Chi Nga nhận được điện thoại của Bóng tròn. Mặc dù là lần đầu tiên nói chuyện nhưng cảm giác thân thuộc mà người bạn thân mang lại khiến vành mắt cô đỏ lên. Cô nói:
“Chi Nga xin nghe!”
“Mình là Bóng tròn.”
Trong thư, Chi Nga đề nghị gọi Vũ là Bóng tròn. Bóng tròn đúng là Bóng tròn của cô. Cậu ta sảng khoái nhận cái tên này.
“Rất vui được nghe thấy giọng của cậu, Bóng tròn.” Chi Nga nuốt chữ “lại” vào trong lòng.
“Bài viết giới thiệu của Chi Nga ở trang của hội quán rất hay, trong thư cậu viết cũng rất buồn cười, hy vọng khi nói chuyện Chi Nga cũng vui như thế.”
“Cái này thì phải nói chuyện nhiều, để Bóng tròn tự đánh giá thôi.”
“Chi Nga, có thật là cậu biết tư vấn tình yêu?”
Chi Nga cười ngất. Thằng nhóc này trước đây cũng vậy, toàn nhờ Chi Nga tư vấn tình cảm cho, không ngờ cú điện thoại đầu tiên gọi cho cô đã yêu cầu tư vấn. Sau này biết Chi Nga còn kém tuổi hơn so với mình thì cậu ta tức muốn chết.
Hai người từ đó tuần nào cũng phải vài lần om sòm nói chuyện với nhau một hồi lâu, có điều Chi Nga không ngờ tất cả đã bị “gà mẹ” thu vào tầm mắt. “Gà mẹ” vội vàng báo lại cho đồng minh. Tery từ khi trở về Anh cứ đều đặn mỗi tuần gọi điện cho Chi Nga và Kha một lần. Cuộc gọi dài nhất là hai mươi phút. Nghe nói Mẹ Tery chỉ cho cậu ta một tuần gọi về một lần, và chỉ được gọi tối đa là mười lăm phút. Cái lần nói chuyện lâu nhất ấy nghe nói cậu ta phải lấy tiền tiêu vặt ra để trả vào số phút gọi bị dư ra.
Nghe anh Kha báo cáo là Chi Nga có bạn mới, lại còn rất thân thiết. Tery kêu gào khổ sở, nói Chi Nga nhanh như thế mà quên đi cậu. Luôn nhắc cô nhớ rằng, cậu ta mới là best friend forever của cô. Tery nói về nước rồi nhưng nhớ mọi người lắm, lúc chưa về thì háo hức, về đến nhà rồi thì lúc nào cũng mong trở lại.
Chi Nga cười, chỉ cho đó là lời nói trẻ con, một thời gian sau quen với hoàn cảnh sống sẽ quên ngay. Nhưng Chi Nga nhầm to. Tery không bớt nói muốn quay trở lại mà thời gian gọi điện thoại ngày càng có xu hướng dài ra. Nghe nói cậu ta bắt đầu đi làm thêm để trả tiền điện thoại. Chuyện đó kéo dài mãi cho đến tận khi Chi Nga học lớp mười hai thì những cuộc gọi mới thưa thớt đi. Chi Nga không để ý lắm, vì thời gian Tery gọi về ít đi thì thời gian Bóng tròn gọi tới lại tăng theo cấp số nhân.
Mọi chuyện cứ diễn ra như thế cho đến khi anh em Chi Nga bước vào kỳ thi đại học.