Chương 34

- Đỗ Khả Ái! Cô làm gì con trai tôi vậy?

Đỗ Ninh Kiều quát lớn và chỉ thẳng vào mặt cô.

- T... tôi không làm gì cả! Thằng bé chỉ...

Chưa đợi cô nói hết câu, cô ta đã quát lớn.

- Cô đúng là đồ đáng chết! Thằng bé mà có mệnh hệ gì thì tôi gϊếŧ cô! Mới làm có một ngày mà đã thế!Cô có muốn sống không vậy? Anh Phong! Cô ta...

Đang nói tự nhiên cô ta bật khóc. Những giọt nước mắt trông rất giả tạo. Cô ta đúng là một diễn viên giỏi

- Hiên Hiên liệu có làm sao không anh? - cô ta quay sang Đường Phong nói tiếp.

Anh ôm lấy cô ta một cách vụng về. Nhưng anh quay sang cô thì anh ta trừng mắt nhìn cô.

Hai con mắt như những mảnh băng đâm thẳng vào trái tim cô. Nó vừa đau đớn và vừa lạnh lẽo. Tính ra đây là lần đầu tiên kể từ khi cô có thể nhìn thấy anh mà anh làm vậy với cô.

- Cô đã làm gì? - anh hỏi với giọng cứng rắn.

- T... Tôi không biết! Tôi chỉ đưa thằng bé đi ăn một chút thôi! - cô run rẩy trả lời anh.

- Ăn cái gì?

- Thực ra... thằng bé ăn hơi nhiều đồ ăn vặt.

- Cô lại cho con tôi ăn uống ở chỗ nào mất vệ sinh sao?

- Không có! Nơi đó rất uy tín mà!

- Nơi nào mà cô nói là uy tín?

- Ở...

Cô có hơi chần chừ vì hoàn cảnh này quả là không nên nói.

- Ở đâu? Nói mau!

Cô bị anh dọa cho giật mình mà bật ra.

- Quán đối diện hồ A.

Đúng như dự đoán, anh thẫn thờ nhìn cô.

Đột nhiên giọng nói ấy lại hiện về trong đầu anh.

"Anh Phong! Quán này ăn ngon thật đấy! "

"Nếu Tiểu Ái ngoan thì anh sẽ dẫn em đi ăn tiếp nhé! "

Thấy anh như vậy, Ninh Kiều tức giận chỉ vào mặt Khả Ái quát lớn.

- Cô có biết bụng dạ Hiên Hiên yếu lắm không? Tại sao lại cho thằng bé ăn những thứ đó? Cô muốn hại chết thằng bé à? Cô đúng là lòng dạ độc ác!

- Tôi không...

Bốp!

Cô chưa nói hết câu thì đã nhận ngay một cái tát của anh.

Cái tát mạnh đến nỗi năm ngón tay anh hằn đỏ lên mặt.

Cô nhìn anh với ánh mắt rơm rớm nước mắt.

- Đừng để tôi nhìn thấy cô thêm nữa!

Ninh Kiều thấy cảnh này thì trong lòng cười thầm đắc ý.

"Mình đúng là sáng suốt khi đưa ra lựa chọn này. Đường Phong ghét cô ta rồi!"

Cô ôm má trái của mình lặng lẽ rời đi.

"Anh Phong! Anh ghét em đến thế sao? "

Anh không thèm nhìn cô mà quay mặt sang bên Ninh Kiều.

Khi chắc chắn cô đã đi, anh nhìn vào bàn tay trái của mình.

Bàn tay lớn với những ngón tay dài.

Từ trước đến giờ bàn tay ấy chỉ dùng để nâng niu, bảo vệ cô gái ấy, vậy mà bây giờ cũng chính nó làm tổn thương cô ấy.

Trước giờ anh luôn nghĩ mình là một điểm tựa vững chắc cho cô mà muốn cô quay lại bên anh, nhưng sau lần này anh mới biết anh chẳng khác gì Đỗ Quân Hàn hay tên quản lý quán bar hôm nọ, đều chỉ có thể làm cô đau khổ, tổn thương.

Cô bước ra cửa bệnh viện, trên mắt vẫn còn rưng rưng nước mắt.

Anh đã không còn như xưa nữa. Cô cũng rất muốn buông bỏ. Chỉ trách cô quá nặng tình đến nỗi... người mình thương làm tổn thương mình cũng vẫn yêu.

Nhưng bây giờ cô phải thật sự tỉnh táo lại, anh ta đã thay đổi, cô phải dành cho anh ta sự thù hận mới đúng.

Reng... reng... reng...

- Alo!

- (Điện thoại) Khả Khả! Em đang ở đâu vậy?

Nghe được giọng nói của anh, cô rất mừng.

Lời nói ấy như một sợi dây kéo cô từ vực thẳm vô hình lên vậy.

- Anh Vũ! - Cô bật khóc

- Em đang ở đâu vậy?

- ...

- Ngoan nào! Không khóc nữa!

- Trung Quốc!

- Tại sao? Lại là tên Đường Phong kia bắt em về sao?

- Anh đến đây đi! Rồi em kể anh nghe!

- Được! Chờ anh!

...****************...

Trong suốt thời gian chờ đợi, cô quay về căn nhà cũ nát. Cũng may là Đỗ Quân Hàn đi uống rượu chưa về.

Reng... reng... reng...

- (Điện thoại) Khả Khả! Anh đang ở sân bay rồi! Em đang ở đâu?

Nơi này là một khu ổ chuột ở giữa lòng thành phố.

- Em sẽ chờ anh ở tòa nhà Space.

- Tòa nhà Space hả? Được! Đợi anh!

Cô đứng chờ 30 phút ở đó.

- Khả Khả!

- Anh Vũ!

Hai con người chạy tới hướng của nhau.

Thấy anh cô mới cảm thấy cô không còn cô đơn ở thành phố lớn này nữa.

- Khả Khả! Anh lo cho em lắm đó!

Đột nhiên, tay Đình Vũ cảm thấy có gì đó ướt ướt.

Anh đưa bàn tay lên xem thì trên tay anh toàn là máu.

- Khả Khả! Lưng em...

- Sao ạ?

- Lưng em chảy máu kìa!

- Thật ạ?

Cô không cảm thấy đau...

Chắc có lẽ vết thương con tìm đau hơn vết thương này.

Chẳng sao đâu! Cô quen rồi!

...****************...

Anh đưa cô vào trong một phòng khách sạn băng bó cho cô. Vết thương may là cũng không nặng lắm, sẽ không để lại sẹo.

- Khả Khả! Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?

Cô kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

Đình Vũ tỏ ra rất bất ngờ.

Rồi cô bẽn lẽn chốt lại với anh một câu:

- Anh Vũ! Chúng ta... kết hôn đi!

(Dạo này tác giả bận ôn thi combo hsg với thi giữa kì nên có thể lâu lâu mới đăng tiếp chap mới, thông cảm cho mình nhé!! 😅😅)