Chương 32

- Chị ơi! Ba mẹ chị... có thương chị không?

Khả Ái bất ngờ hỏi lại

- Sao em lại hỏi vậy?

- Em...

- Không sao đâu! Cứ nói với chị!

- Ba mẹ không thương em chị ạ!

- Sao em lại nói vậy?

Cậu bé rơi vào trầm tư, cậu bé còn rất nhỏ, không biết tại sao lại nội tâm đến vậy.

- Ba hay quát em lắm! Còn mẹ thì không thương em! Mẹ hay nói mẹ không phải mẹ em! Mỗi lần thấy em là mẹ ngứa mắt!

Cô cảm thấy rất khó hiểu. Hiên Hiên là con ruột của hai người họ, tại sao họ lại không thương cậu bé. Mà cô không tin rằng một đứa trẻ nhỏ như thế này có thể nói dối.

- Chị ơi! Chị biết không? Ngay từ lúc mới gặp, em đã thấy chị rất gần gũi đấy, không như ba với mẹ, em sợ họ lắm!

- Hiên Hiên à! Nghe chị nói! Không phải... lúc nào ba mẹ mắng em thì cũng là họ ghét em, sẽ có những lúc vì họ thương em nên mới làm vậy!

- Thật hả chị? Vậy thì... từ nay ba mẹ mắng em cũng sẽ không cố chấp nữa!

- Em ngoan lắm!

Hai khuôn mặt lóe lên nụ cười, dường như ánh nắng cũng nhường phần rạng rỡ cho nó, khiến cho một con người lạnh nhạt như anh cũng phải bật cười dù biết họ đang nói xấu mình.

Rồi cả căn nhà bây giờ chỉ còn cô và cậu bé, Đường Phong và Ninh Kiều đã đi làm, chỉ còn mấy người hầu ở dưới tầng.

Cô và cậu cùng nhau chơi trên nhà, tính ra chơi với một đứa trẻ cũng khá vui, không như cô thường nghĩ.

Đôi khi, có những lúc để cô ngồi ngẫm lại thời gian qua.

2 năm nay, cô đúng là chỉ gục đầu vào công việc để nuôi sống gia đình.

2 năm nay cô đã quá coi trọng đồng tiền rồi mà quên đi hạnh phúc của Hân Hân mới là quan trọng nhất.

Cô chưa bao giờ chơi với Hân Hân nhiều như bây giờ. Chỉ tiếc rằng... con bé không ở bên cô nữa.

Đến bây giờ cô còn không biết con bé ở đâu. Cô đúng là...

"Một người mẹ tồi!"

- Chị ơi! Chị nghĩ gì vậy?

- À không! Không có gì!

Cậu bé đưa tay lên, gạt đi những giọt nước mắt của cô.

Cô cũng không biết mình đã khóc từ bao giờ nữa.

- Chị đừng khóc nữa! Chị buồn là em buồn theo đấy!

- Chị... chị xin lỗi! Chị không cố ý!

Cậu bé khẽ mỉm cười

- Không sao ạ!

- Thôi! Không buồn nữa! Chúng ta đi ăn thứ gì đó đi!

- Ăn gì ạ? - khuôn mặt lém lỉnh của cậu bé mở to con mắt tròn lên.

- Chị có nhớ một quán ăn ngon lắm! Hình như gần đây thôi!

- Chị Khả Ái xinh thì làm gì chả xinh! Chắc chắn là quán đó sẽ rất ngon!!

Nụ cười của cô he hé trên môi, cậu bé rất làm vui lòng người khác.

- Thằng bé này!!

...****************...

Khả Ái và Hiên Hiên bước xuống tầng.

Nói đúng hơn là Hiên Hiên kéo tay cô xuống tầng.

- Chị Tiểu Ái! Nhanh lên! Em muốn ăn!

Trương quản gia và mấy cô người hầu thấy thế thì vừa thấy kì lạ và vừa vui mừng.

Chưa bao giờ và cũng chưa ai có thể làm cậu bé này cười hay thậm chí là nhếch miệng.

Từ nhỏ, ba và mẹ cậu đã không thương cậu và cũng không hay nói chuyện với cậu, vì thế cậu mới bắt đầu thu mình lại và cậu cũng chẳng nói chuyện với ai. Bao nhiêu người đã thử nhưng không ai chịu được cậu nhóc bướng bỉnh này.

Trương quản gia cũng đã chứng kiến Đường Phong lớn lên, anh cũng giống như Hiên Hiên, cũng cố chấp như vậy, nhưng trong cậu bé ông vẫn cảm giác được có điều gì đó tiêu cực.

Khả Ái mới chỉ đến căn nhà này chưa được đến hai tiếng mà Hiên Hiên đã trở nên như vậy, cô gái này có điều gì bí mật đây?

Cô và cậu bé chào tạm biệt những người hầu và Trương quản gia rồi đi ra ngoài.

Hai người đi được một đoạn, bỗng cô dừng lại, đột nhiên cô quên đi đường đến nơi đó. Chắc có lẽ do não cô chỉ mới phục hồi.

- Chị ơi! Ta đi tiếp thôi!

- Uhm!

Cô không thể nào nhớ nổi.

Cô mới nhắm mắt lại, bước từng bước thật chậm về phía trước. Lúc ấy mọi cảm giác của hai năm trước lại ùa về.

- Đi nào! Sắp tới rồi! - cô nhớ lại

Bàn tay ấm áp cầm lấy tay cô, đưa cô đi thật dịu dàng.

1 bước, 2 bước, 3 bước,...

- Thơm quá! /Thơm quá! - hai giọng nói vang lên cùng một lúc, khoảnh khắc ấy như thể sự giao thoa của quá khứ và hiện tại.

- Chị ơi! Đi thôi!

Cậu bé bất ngờ buông tay cô ra, rồi chạy về phía trước.

Hành động này khiến cô bất ngờ vì phía trước là đường cho xe qua lại.

Lúc cô vừa mở mắt ra, cậu bé đã ở giữa đường, đồng thời, một chiếc xe tải đang chạy tới rất nhanh.

- Hiên Hiên! - cô gọi cậu bé

Cùng lúc đó, cô cũng lao ra đường.

Cũng may cô kịp ôm lấy Hiên Hiên mà kéo cậu bé sang bên đường.

Khoảnh khắc đó thần chết như đã ngủ quên nên cô và Hiên Hiên mới an toàn.

Khi sang bên đường rồi mà tim cô vẫn đập rất mạnh.

Từ lúc nào cô đã nghĩ Hiên Hiên như con mình, thằng bé rất may là không có vấn đề gì.

Dù tim cô như đã sắp rớt ra ngoài, nhưng còn Hiên Hiên thì vẫn chạy vào quán ăn và nhìn menu quán một cách láo liên.

Thực ra cậu bé cũng đã rất sợ nhưng cậu biết nếu như cả hai người đều sợ hãi thì sao mà chuyến đi chơi có thể vui vẻ được nên cậu mới giả vờ bình tĩnh để cậu có thể cân bằng lại cảm xúc cho hai người.

- Cho cháu cái này, cái này, cái này! - cậu bé chỉ như gần hết cái menu, cậu bé chỉ mới 2 tuổi sao ăn hết được đống đấy - Chị Tiểu Ái! Chị ăn gì vậy?

- Chị không ăn đâu!

- Sao vậy ạ? Không sợ béo đâu! Rồi mình tập thể dục!

- Chị ăn no rồi! Em ăn đi!

Cô sợ Hiên Hiên không ăn hết mà bỏ đi thì phí nên cô không muốn gọi thêm với lại cô đang hơi tức bụng.