Vào ngày thứ ba ở tại nơi này, một cơn mưa lớn ập đến, bầu trời đầy những đám mây đen dày đặc, có cả sấm sét.
Sau một tiếng sấm, mưa to rơi xuống, đập vào cửa sổ kính liên tục, những cành cây và hoa dưới mưa gió bên ngoài cửa sổ mà đung đưa, tầm nhìn mơ hồ, cách đó không xa là những con sóng biển lớn.
Đường Nghiên bị tiếng sấm đánh thức, hoảng sợ ngồi dậy, mơ mơ màng màng nói: "Có sét."
"Đúng vậy, xem ra hôm nay chỉ có thể ở lại trong khách sạn a." Người nói chuyện chính là Kỷ Du Thanh, giờ phút này nàng đang ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ màu trắng tinh khiết, trong tay cầm một tách trà nóng, tay bên kia cầm một quyển sách, lúc nói chuyện hơi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những giọt mưa tròn tròn từ trên trời lao xuống, đánh vào các tòa nhà và mọi thứ xung quanh khiến vang lên âm thanh ồn ào. Lúc này là 8 giờ sáng, trong phòng u ám lại giống như hoàng hôn lúc chiều buổi. Vì không để ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đường Nghiên, Kỷ Du Thanh gần như ngồi bên cửa sổ dựa vào ánh sáng yếu ớt bên ngoài kia mà đọc sách.
"Dì Kỷ dậy sớm như vậy rồi sao?" Đường Nghiên túm tóc rối bời mà trong lúc ngủ đã làm loạn.
"Ngủ không được." Kỷ Du Thanh nói xong lật trang sách trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sách: "Bây giờ còn sớm, con không ngủ nữa sao?"
"Chắc là dì còn chưa ăn sáng đi, để con đi làm." Đường Nghiên vội vàng muốn xuống giường, hai chân vừa mới vừa đi liền nghe bên kia trả lời: "Dì đã sớm nói với khách sạn rồi, lát nữa hẳn là sẽ có người đưa lên." Nói xong quay đầu lại mỉm cười với cô.
"Ồ... Được rồi, được rồi." Đường Nghiên lại yên lặng rụt người lại, hai chân nhấc lên đặt ở bên giường, khoanh chân ngồi xuống.
Điện thoại di động của Đường Nghiên đặt ở trên bàn đầu giường, cô đưa tay lấy, màn hình bỗng chốc phát sáng, phía trên hiển thị đã nhận được vài tin nhắn từ wechat, đều là cùng một người gửi tới.
Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Chị không ngủ được, muốn tìm em nói chuyện phiếm a.]
Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Thời gian trôi qua thật chậm a, kỳ nghỉ chỉ mới trôi qua được một phần ba, có chút không thể chờ được đến trường gặp em rồi.]
Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [A, sao không trả lời tin nhắn của chị a? Đã ngủ rồi sao? Ngày lễ lại ngủ sớm như vậy, không có lý a.]
Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Khóc lớn .jpg]
...
Đường Nghiên gãi gãi đầu, tối hôm qua đúng là cô đã ngủ, hơn nữa cô ngủ ở bên trong, điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường bên ngoài, cũng chính là vị trí gần Kỷ Du Thanh, không biết nàng có thấy được những tin nhắn này hay không. Hẳn là không, hơn nữa cho dù là có nhìn thấy thì hình như cũng không có gì. Đường Nghiên yên lặng suy nghĩ lộn xộn, sau đó mới mở khóa điện thoại di động để trả lời.
Đường Nghiên: [Xin lỗi, đàn chị, tối qua em đã ngủ rồi.]
Một câu vừa gửi đi, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút hình như cũng không còn gì để nói, cô ôm điện thoại di động lâm vào ngây ngốc.
Một lát sau, đối phương trả lời tin nhắn.
Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [(¬〈̫̿¬☆) Cho nên em định bồi thường cho chị như thế nào đây?]
Đường Nghiên lại kinh ngạc gãi gãi đầu không biết làm sao, nên làm cái gì bây giờ, suy nghĩ thật lâu mới trả lời.
Đường Nghiên: [Vậy, sau khi trở về trường mời em mời chị ăn cơm.]
Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Thật sự là đầu gỗ a, ai muốn em mời cơm chứ. Em đi nghỉ mát cũng lâu rồi, chơi có vui không?]
Đường Nghiên: [Rất vui, biển rất đẹp.]
Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Nếu người đi nghỉ mát với em là chị thì tốt rồi.]
Đường Nghiên: [Nghi hoặc .jpg]
Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Ý chị là, phải chi lúc trước em đồng ý đến Quốc Khánh cùng chị đi du lịch là tốt rồi, bây giờ chị cũng sẽ không phải ở nhà, nhàm chán như vậy.]
[Cốc cốc] Tiếng cửa vang lên bên ngoài cửa.
Bởi vì vị trí của Đường Nghiên tương đối gần hơn, cơ hồ là không nói hai lời liền buông điện thoại xuống chạy tới mở cửa, đem cuộc trò chuyện với Tɧẩʍ ɖυ Âm hoàn toàn bỏ lại phía sau.
Người ấn chuông cửa là một chị gái làm nhân viên phục vụ của khách sạn, vừa đi du lịch vừa làm thêm kiếm tiền ăn ở đây: "Đây là bữa sáng mà các vị đã gọi."
Đường Nghiên vội vàng đưa tay tiếp nhận, sợ đối phương bưng quá lâu sẽ cảm thấy mỏi: "Cám ơn."
"Không cần khách sao, à đúng rồi, hôm nay có thể sẽ mưa cả ngày, tất cả mọi người cũng không có cách nào để đi ra ngoài chơi, khách sạn cũng sẽ tổ chức một số dự án giải trí, nếu các vị hứng thú thì có thể xuống lầu để chơi a." Nhân viên phục vụ cười nói.
"Được rồi, chúng ta sẽ xem xét." Đường Nghiên cũng tươi cười đáp lại đối phương.
"Vậy tôi không quấy rầy các vị dùng bữa sáng nữa." Nhân viên phục vụ nói xong liền xoay người rời đi, thuận tay giúp các nàng đóng cửa phòng lại.
"Nghiên Nghiên, bưng qua bên này đi." Giọng Kỷ Du Thanh truyền đến.
Đường Nghiên bưng mâm cơm sáng xoay người, phát hiện trên mặt bàn vừa rồi mà Kỷ Du Thanh đang đọc sách đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn thân mật chuẩn bị thêm hai cái ghế, đèn trong phòng cũng được bật lên, nhất thời từ u ám tiến vào cảnh tượng sáng sủa.
Bữa sáng là bánh sandwich, sữa và cà phê, nàng cố ý làm tốt việc phân chia, một bên lại nói với Đường Nghiên: "Cà phê là của dì, trẻ em nên uống sữa." Ngữ khí có chút vui tươi.
Đường Nghiên cũng có ý định riêng của mình, trả lời nàng: "Dì Kỷ, con không phải là trẻ con, con đã 19 rồi!"
Kỷ Du Thanh ăn bánh sandwich, cười vui vẻ: "Vậy cũng là trẻ em a." Nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Trong mắt dì, con vĩnh viễn đều là trẻ em."
Đường Nghiên liếc, khóe miệng từng ngụm phẫn hận cắn bánh sandwich trong tay xuống, một ngày nào đó cô muốn nàng phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa, để nàng không phải coi mình là trẻ em nữa.
...
"Dì Kỷ, chị gái vừa rồi nói ở dưới lầu có tổ chức hạng mục giải trí thú vị, chúng ta có nên đi xuống đó không?" Đường Nghiên hỏi.
Kỷ Du Thanh uống một ngụm cà phê, nhẹ nhàng đặt lên bàn nhìn cô nói: "Nghe lời con, con muốn chơi với mọi người hay là ở trong phòng đều được."
Đường Nghiên cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu cô nói ở lại trong phòng, vậy nói không chừng nàng cũng sẽ cầm sách xem một ngày, vậy một mình cô vẫn rất nhàm chán: "Con muốn xuống đó!"
"Được, vậy chúng ta ăn sáng xong rồi đi xuống." Nụ cười của nàng tràn đầy sủng nịch đối với cô.
***
Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Du Thanh cầm một bộ quần áo đi vào phòng tắm thay, dù sao cũng không thể mặc áo ngủ cổ chữ V ngực thấp xuống lầu, có chút mất lịch sự. Áo ngủ của Đường Nghiên cũng rất bảo thủ, nhưng cô cũng học theo dáng vẻ của nàng, lục lọi tìm một bộ quần áo khác trong vali để thay, muốn trở thành một cô gái xinh đẹp, không thể bởi vì không cần ra ngoài mà cứ mặc đồ ngủ, mang dép lê lảo đảo một ngày.
Kỷ Du Thanh trang điểm nhẹ nhàng, tóc tùy ý khoác sau đầu, mang một đôi giày đế phẳng màu be, giống như mỹ nhân trong truyện tranh của Nhật Bản, từ đầu đến chân lộ ra một khí chất dịu dàng.
Ngược lại lại nhìn cách ăn mặc của Đường Nghiên, chính là một cô gái ngây thơ, vẻ trẻ con còn chưa thoát.
Hai người mới vừa mới đi tới nửa đường cầu thang, liền nghe thấy dưới lầu phòng khách truyền đến một trận tiếng cười vang dội. Mọi người...có vẻ như đã như đang rất vui.
Trong đó có nam có nữ, phần lớn tuổi cũng chỉ hơn hai mươi, ngược lại có một nam sinh nhìn thấy hai người bọn họ, nhiệt tình hoan hô mời gọi: "Lại có hai mỹ nữ tới a, muốn đến chơi với bọn tôi không?"
Cùng lúc đó, các cô gái khác cũng nhao nhao phát ra lời mời: "Đúng vậy đúng vậy, nhiều người chơi mới vui a, mau đến chơi với bọn tôi đi."
Kỷ Du Thanh cười cười đi xuống cầu thang, tao nhã nói: "Mọi người chơi cái gì vậy?"
"Thật lòng hay là mạo hiểm, rất thú vị, muốn chơi không?"
Kỷ Du Thanh trước tiên quay đầu hỏi Đường Nghiên: "Muốn chơi không?"
Đường Nghiên nhút nhát cười: "Chưa từng chơi qua, nhưng cảm giác hẳn là rất thú vị."
"Được, vậy chúng ta chơi." Kỷ Du Thanh trả lời.
Trò chơi cộng thêm Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên, ước chừng có mười mấy người, nhưng Kỷ Du Thanh hẳn là người lớn tuổi nhất trong số đó, những thứ khác nhìn đều rất non nớt, phỏng chừng so với Đường Nghiên cũng không lớn hơn mấy tuổi, có lẽ cũng là sinh viên đại học thừa dịp lễ Quốc Khánh mà ra đây chơi.
Vòng thứ nhất của trò chơi bắt đầu, bà chủ khách sạn phụ trách đánh trống, lập tức dừng lại, hoa truyền đến trong tay ai thì người đó sẽ bị phạt. Sự phạt này có hai loại lựa chọn, được tách ra đặt ở trên bàn, một bên là thật lòng, một bên là mạo hiểm, lựa chọn bất kỳ bên nào cũng sẽ dùng phương thức rút thăm chọn hình phạt.
Đường Nghiên cảm thấy nghe cực kì kí©h thí©ɧ, âm thanh đánh trống vừa vang lên, tinh thần cả người lập tức trở nên khẩn trương cao độ, cơ bắp cả người căng thẳng.
Mọi người vây quanh thành một hình tròn lớn ngồi xuống, mỗi người nhận được hoa về sau cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất mà truyền cho người kế tiếp, cứ như vậy vòng thứ nhất chấm dứt, tiếng trống đình chỉ, mọi người đồng loạt nhìn về phía hoa nằm trong tay ai.
Kỷ Du Thanh cúi đầu nhìn hoa trên tay mình, có chút ảo não, hôm nay vận khí không tốt a.
Các chàng trai và cô gái có mặt đều kích động kêu gào, đặc biệt là các chàng trai phấn khích nhất: "Thật lòng hay là mạo hiểm đây!". Đường Nghiên ngồi bên cạnh nàng, lặng lẽ che miệng cười.
Kỷ Du Thanh buông hoa trong tay xuống, cơ hồ là không chút do dự nói: "Tôi chọn lời thật lòng đi, lớn tuổi rồi chơi không nổi mạo hiểm." Nói xong đưa tay vào trong hộp chứa lời thật lòng trừng phạt, rút ra một tấm thiệp.
Trên tấm thiệp viết như thế này, Kỷ Du Thanh đọc ra: "Người bạn yêu hiện tại là ai?"
Nghe được câu hỏi này, Đường Nghiên ngồi thẳng, tinh thần tập trung cao độ, chờ đáp án của nàng.
Kỷ Du Thanh suy nghĩ một chút, cực kì bình tĩnh trả lời: "Không có."
Mọi người xung quanh phút chốc liền nhụt chí, không thể nói là thất vọng, dù sao cũng không nghe được điều gì quá bất ngờ từ 'người đẹp lớn tuổi' này.
Trong lòng Đường Nghiên cũng không khỏi bắt đầu suy tư, nàng thật sự không có yêu ai sao...
Vòng thứ hai trò chơi bắt đầu, tiếng trống lại xuất phát lần nữa, lúc này tiếng trống rõ ràng lâu hơn một chút, mọi người đều căng thẳng thần kinh, không dám lười biếng chút nào.
Hoa trống ở trong tay mọi người dạo một vòng lại một vòng, tất cả mọi người đã cảm thấy mệt mỏi thậm chí có chút lơi lỏng, tiếng trống đột nhiên dừng lại.
Lần này, Đường Nghiên bất hạnh trúng chiêu.
Cô xin lỗi nhìn về phía mọi người, chột dạ không thôi: "Hình phạt kia, tôi chọn là mạo hiểm..."
Hình phạt thật lòng trước đó Kỷ Du Thanh đã chơi rồi, cô muốn thử lựa chọn khác.
Đường Nghiên đưa tay vào trong hộp chứa hình phạt mạo hiểm lớn, lặng lẽ lấy ra một tấm thiệp, trước tiên không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy, chính mình nâng ở trong lòng bàn tay nhìn trộm.
Tấm thiệp được viết như thế này: [Hôn người bên cạnh bạn lúc này.]
Đường Nghiên giật mình che miệng mình, mọi người háo hức chờ đợi, nhao nhao ồn ào hỏi: "Hình phạt là cái gì vậy?"
Đường Nghiên yên lặng, liếc mắt nhìn người bên trái mình một cái, là một cậu thanh niên, không có khả năng, đánh chết cô cũng sẽ không làm, lại nhìn về phía người ngồi bên phải mình, là Kỷ Du Thanh.
Đường Nghiên yên lặng nuốt nước miếng.