Chương 32

"Hình phạt là cái gì vậy?"

"Đúng vậy, hình phạt của cậu là gì vậy? Mau đọc ra cho mọi người nghe đi."

"Không phải là đã rút trúng cái gì siêu kí©h thí©ɧ rồi đó chứ..."

"..."

Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh suy đoán, thúc giục và ánh mắt mọi người đều tề tụ trên người Đường Nghiên.

Lúc này Đường Nghiên sợ hãi liếc nhìn Kỷ Du Thanh đang ngồi ở bên cạnh một cái, ánh mắt hai người đột nhiên va chạm, Kỷ Du Thanh theo bản năng hiểu được hoặc là có ý định gì đó, có thể là hình phạt khiến người ta khó xử.

"Hôn người bên cạnh mình một cái." Đường Nghiên nhỏ giọng đọc ra, hơn nữa còn lật tờ giấy qua cho mọi người xem. Sau khi nhìn thấy kết quả hình phạt, các chàng trai và cô gái đều che miệng cười trộm, nhao nhao chờ mong màn kịch kế tiếp xuất hiện.

Chàng trai đang ngồi bên cạnh Đường Nghiên cười đến hụt hức, trong lòng có dự cảm sẽ là mình trúng thưởng.

Lúc này có người hỏi: "Chọn người mà cậu muốn hôn đi."

Dưới ánh mắt mãnh liệt của mọi người, Đường Nghiên giơ tay lên dùng ngón trỏ chỉ vào Kỷ Du Thanh đang ngồi ở bên cạnh.

Trong lòng Kỷ Du Thanh ngược lại thở phào nhẹ nhõm, dù sao thay vì để Đường Nghiên đi hôn một chàng trai chưa từng gặp mặt, chi bằng hy sinh chính nàng, kỳ thật cũng không tính là hy sinh.

"Dì Kỷ, có được không?" Đường Nghiên thăm dò hỏi đối phương, dù sao cũng phải có được sự cho phép của nàng mới được.

Kỷ Du Thanh mím môi, bề ngoài rất bình tĩnh: "Nghiên Nghiên, lại đây, đã chơi thì phải chịu thua."

Đường Nghiên khẽ ừ một tiếng, vội vàng nuốt nước miếng.

"Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái!" Mọi người vỗ tay chờ xem kịch hay, mặt khác còn có hai nữ sinh bát quái cầm điện thoại di động lên chụp các nàng, Đường Nghiên dùng dư quang thoáng nhìn thấy.

Kỷ Du Thanh ngồi nghiêm chỉnh, bình tĩnh hô hấp, vẫn duy trì sự thong dong như trước, biểu tình trên mặt giống như bức tranh, ngưng đọng không chút biến hóa nào.

Dưới sự thúc giục và ồn ào, Đường Nghiên sớm đã đỏ mặt tía tai, cô lớn như vậy còn chưa từng hôn qua ai, cho dù là mặt cũng không có.

Cô chậm rãi tới gần, chậm rãi tới gần, càng lúc càng gần.

Kỷ Du Thanh vẫn không nhúc nhích, nhưng nàng rõ ràng nghe thấy tiếng Đường Nghiên đang ở gần nuốt nước miếng một cái.

Một giây sau, một đôi môi mềm mại ôn nhuận dán lên gò má mình, chỉ dừng lại một giây ngắn ngủi, tiếp theo liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng rút đi.

Nhưng cũng chính từ giờ phút này, trái tim Kỷ Du Thanh bắt đầu đập thình thịch, đây là chuyện nàng không ngờ tới.

Mặt Đường Nghiên lại một lần nữa đỏ thành quả táo, co rút ở chỗ ngồi của mình cùng nàng duy trì một khoảng cách, hơi cúi đầu không dám nhìn mọi người.

Cư nhiên không thể tin được, cô lại hôn nàng, cô thật sự hôn nàng rồi, cô hôn Kỷ Du Thanh.

Không hiểu sao có chút khó thở, miệng khô lưỡi cũng khô.

"Được rồi, được rồi, tiếp tục thôi nào, trò chơi tiếp tục."

Tuy nói mở màn cực kì không thuận lợi, Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên song song trúng thưởng nhận hình phạt, nhưng sau đó dường như giống như đã may mắn hơn, hoa trống không còn rơi vào tay bất kỳ một người nào giữa hai người họ nữa. Chỉ là từ sau nụ hôn kia, hai người chơi tiếp nhưng đều có chút không yên lòng.

Mưa lớn bên ngoài khách sạn không có chút ý định muốn dừng lại, ngược lại còn có xu hướng càng ngày càng lớn. Tiếng mưa trộn lẫn với tiếng chơi đùa của du khách trong khách sạn, phòng bếp của khách sạn đã chuẩn bị đồ ăn Trung Quốc thịnh soạn, là hình thức buffet, Kỷ Du Thanh dẫn Đường Nghiên đi qua ăn cơm, chơi lâu như vậy cũng nên nghỉ ngơi, bổ sung chút năng lượng.

Từ sau khi hôn Kỷ Du Thanh, Đường Nghiên vẫn không dám nhìn thẳng mặt nàng, bất luận là nàng nói chuyện với mình hay là mình chủ động nói chuyện thì ánh mắt đều là cố ý vô tình liếc sang bên cạnh, kể cả giờ phút này khi hai người ngồi đối diện ăn cơm trưa, Đường Nghiên cũng vẫn chỉ cúi đầu ăn.

"Lát nữa con có muốn ngủ trưa không?"

"A?" Đường Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu, lại vội vàng không được tự nhiên liếc mặt sang một bên.

Kỷ Du Thanh cười cười nói: "Dì nói là, sau khi ăn xong con có muốn ngủ trưa không?"

Đường Nghiên liên tục lắc đầu: "Con...con không có thói quen ngủ trưa..."

"Lát nữa dì lên lầu đi ngủ, con tự mình chơi nhưng đừng đi quá xa. Bất quá bên ngoài mưa to như vậy, hẳn là con cũng sẽ không rời khỏi khách sạn a."

"Con không đi, con ở trong khách sạn chơi cũng được." Đường Nghiên trả lời.

"Được." Kỷ Du Thanh mỉm cười.

Dáng vẻ ăn cơm của cô cũng rất tao nhã, cho dù là đồ ăn Trung Quốc bình thường nhất, cũng có thể ăn ra cảm giác quý phái nhất. Trong lòng Đường Nghiên càng thêm bội phục và sùng bái Kỷ Du Thanh

Chỉ sợ khắp thế giới này cũng khó có thể tìm được người nào có thể so sánh với nàng.

Kỷ Du Thanh sau khi ăn cơm xong liền một mình lên lầu, bình thường nàng đều có thói quen ngủ trưa, cho dù là ở trong công ty hay trong văn phòng riêng của mình thì nàng cũng sẽ đặt một chiếc giường đơn gấp lại. Nếu buổi trưa không nghỉ ngơi, buổi tối nàng sẽ buồn ngủ rất sớm, tinh thần cả buổi chiều cũng sẽ không được tốt. Có lẽ là do tuổi tác bắt đầu dần dần lớn lên, người cũng dễ mệt mỏi hơn nhiều.

Sau khi lên lầu trở lại phòng đóng cửa lại, nàng chỉ để cửa khẽ chứ không khóa,m. Dù sao cũng chỉ có một tấm thẻ phòng nằm trên tay mình, lỡ như Nghiên Nghiên trở về khi nàng đang ngủ, chẳng phải là phiền toái sao.

Đi đến ban công kéo rèm cửa sổ lại, tẩy trang một lát, sau khi tắt đèn trong phòng, Kỷ Du Thanh lúc này mới an tâm nằm xuống. Chỉ là vừa mới bắt đầu bất luận có như thế nào nàng cũng không thể quên được nụ hôn buổi sáng kia, trằn trấp khó ngủ.

***

Ngắm nhìn đến mệt mỏi liền đến cửa khách sạn ngồi một chút, nhìn mưa lớn ngoài phòng, giống như từng giọt nước trong suốt từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt tiếp xúc với mặt đất tiêu tán ra, cùng mặt đất hòa làm một thể.

Vùng nhiệt đới sinh trưởng lá lớn rậm rạp, sau khi tiếp nhận lượng mưa lớn cũng bắt đầu khom lưng đổ xuống. Trong tầm mắt sương mù mờ mịt, Đường Nghiên biết, đó là hơi nước do mưa lớn văng trên mặt đất.

Cứ như vậy không biết ngồi ngây người bao lâu, Đường Nghiên bỗng nhiên có chút mệt mỏi, nhưng cô vừa nghĩ đến Kỷ Du Thanh đang ngủ trên lầu liền không muốn đi lên quấy rầy nàng như vậy, vẫn là thành thành thật ngoan ngoãn ở dưới lầu đi.

Để khiến cho mình có thể có tinh thần thêm một chút, Đường Nghiên chạy vào phòng khách xem TV. Chương trình truyền hình rất nhiều, truyền hình mạng có thể tuỳ theo yêu cầu mà có thể xem bất kỳ bộ phim nào, thậm chí ngay cả chương trình tạp kỹ cũng có.

Đường Nghiên tùy ý nhấp vào một bộ phim đứng đầu bảng xếp hạng, lúc mới bắt đầu, cô còn nhịn không được mà ngáp một cái, lúc sau càng xem càng tỉnh táo, cứ như vậy lại một mình trải qua thời gian buổi chiều.

Đợi đến gần năm giờ, Đường Nghiên mới dám lên lầu.

Rón rén lên cầu thang, lúc đi tới cửa phòng mới phát hiện cửa không đóng, nhất thời trong lòng có chút lo lắng, không nói hai lời đẩy cửa mà vào: "Dì Kỷ!"

Tiếp theo cả người trong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ, thì ra nàng đã sớm dậy rồi, đang tiếp tục đọc quyển sách mà buổi sáng chưa đọc xong.

"Trở về rồi a, sao lại hoang mang như vậy?" Kỷ Du Thanh cười hỏi.

"Con thấy cửa phòng không đóng, còn tưởng rằng..." Đường Nghiên muốn nói lại thôi, ngượng ngùng gãi gãi ót mình.

"Còn tưởng rằng có kẻ xấu xông vào sao?" Kỷ Du Thanh bị cô chọc cười, nói xong cạy cánh tay mình, tiếp tục nói: "Thật hâm mộ người trẻ tuổi các con, không ngủ trưa còn có thể có tinh thần như vậy."

Đường Nghiên đóng cửa lại đi vào, thuận tay cầm lấy điện thoại di động của mình lên, phát hiện phía trên lại có rất nhiều tin nhắn.

Lúc này mới nhớ tới lúc sáng cô đã ném điện thoại di động sang một bên mà đi, quên mất còn đang nhắn tin cùng đàn chị, lần này phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, Kỷ Du Thanh lật trang sách, thản nhiên nói: "Điện thoại di động của con đã vang lên rất nhiều lần, có thể là có việc gấp gì đó, con mau xem đi, đừng làm chậm trễ."

"Được..." Đường Nghiên cầm di động ngồi xuống, lại nhìn trộm biểu tình của nàng một chút, cũng không có biểu tình gì khác.

...

Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Được rồi, được rồi, chị không trách em.]

Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Ra ngoài chơi có chụp ảnh đẹp gì đó hay không? Mau gửi tới để chị xem nào.]

Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Bỗng nhiên chị có một loại dự cảm không tốt lắm.]

Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Quả nhiên, em lại im lặng nữa, chị tức giận rồi a.]

Phía dưới là một số tin nhắn vào buổi chiều.

Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Đã là buổi chiều rồi, chị đợi em rất lâu a, em gái nhỏ, em ra ngoài cũng không mang theo điện thoại di động sao?]

Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [Nếu bây giờ em gửi cho chị một bức ảnh selfie đáng yêu của em, vậy thì chị sẽ lập tức tha thứ cho em a.]

Đàn chị Tɧẩʍ ɖυ Âm: [...]

Xem ra, đàn chị thật sự rất sốt ruột, dù sao cả ngày nay Đường Nghiên đều không xem điện thoại di động, nên nhìn thấy tin nhắn trên màn hình liền có chút khó xử và ngượng ngùng.

Bất quá, khi nhìn thấy chữ ảnh, trong đầu Đường Nghiên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, không nói hai lời liền cầm điện thoại di động đứng dậy chạy ra ngoài, đến cửa phòng cũng quên đóng.

Chỉ bỏ lại một câu vội vàng: "Dì Kỷ, con xuống lầu một chút."

Kỷ Du Thanh đang đọc sách thì dừng lại, nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn, trong lòng không khỏi tò mò, đứa nhỏ này vội vội vàng vàng làm gì vậy?

***

Đường Nghiên ôm di động chạy xuống lầu, dựa vào trí nhớ của mình mà tìm được một trong những chị gái vào buổi sáng đã cùng bọn họ chơi trò chơi. Cô cực kì áy náy, ngượng ngùng cắt ngang đối phương: "Xin chào, chị còn nhớ em không? Buổi sáng chúng ta đã cùng nhau chơi trò chơi."

Chị gái kia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại, tiếp theo rất là nhiệt tình hỏi: "Nhớ a, làm sao vậy? Em tìm chị có chuyện gì sao?"

"Em muốn hỏi một chút, lúc đó có phải chị đã lấy điện thoại chụp ảnh lúc em thực hiện hình phạt hay không..." Đường Nghiên cẩn thận hỏi, sợ có chút mạo phạm đối phương.

Chị gái kia giật mình, một giây sau vội vàng lấy điện thoại di động của mình ra, sắc mặt bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, trong tay mở khóa điện thoại di động: "A, đúng là có chụp, nếu em cảm thấy không thích thì hiện tại chị có thể xóa trước mặt em."

"Không phải không phải, em không có ý này,..." Đường Nghiên vội vàng phất tay: "Ý em là...chị có thể gửi bức ảnh đó cho em không?"

Chị gái kia mở album ảnh xem, chỉ vào một tấm hỏi Đường Nghiên: "Là bức này sao?"

Đường Nghiên nhìn về phía điện thoại di động của đối phương. Trong bức ảnh đó, Đường Nghiên đang đỏ mặt, nhắm mắt cẩn thận hôn lên má Kỷ Du Thanh, mà đôi mắt của nàng khẽ mở, so với lúc trấn định tự nhiên bình thường không giống nhau.

"Đúng, đúng, chính là bức này, có thể gửi nó cho em hay không?"

Nhìn thấy bộ dáng bức thiết thậm chí có chút cầu khẩn của cô, trên mặt chị gái kia bỗng nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, tựa hồ đã nhìn ra cái gì đó.