Tàu chạy ở tốc độ cao dưới lòng đất khiến cơ thể người ngồi trên tàu đôi khi sẽ lắc lư nhẹ nhàng.
"Hai người ngủ cùng sao?" Triệu Tiểu Vân tò mò hỏi.
"Làm sao có thể!" Đường Nghiên thẳng thừng phủ nhận, có chút hơi đỏ mặt: "Sao tớ lại ngủ chung với dì Kỷ chứ, tớ và dì ấy đều có phòng riêng."
"A...vậy nhà dì Kỷ của cậu hẳn là rất lớn đi." Triệu Tiểu Vân vẻ mặt ấp ớt.
Đường Nghiên ngơ ngác, không khẳng định nói: "Hẳn là coi như không tệ đi...lát nữa cậu sẽ biết."
"Tớ cũng có thể đến thăm sao?" Triệu Tiểu Vân kinh ngạc.
"Cậu là bạn thân nhất của tớ, dì Kỷ nhất định sẽ cho cậu đến."
Kỷ Du Thanh đứng ở phía bên kia đám người, thỉnh thoảng đều nhìn Đường Nghiên bên này, nhìn thấy hai đứa nhỏ dường như trò chuyện rất vui vẻ.
"Vậy gia đình dì ấy có ý kiến gì hay không a? Hay là ghét bỏ tớ hay gì đó, dù sao tớ cũng đến từ nông thôn, cũng không có trình độ văn hóa quá cao, ăn mặc cũng rất bình thường." Triệu Tiểu Vân lo lắng hỏi.
"Sẽ không đâu, dì Kỷ không phải là người như vậy." Đường Nghiên vội vàng an ủi cô nàng: "Lúc tớ mới tới Hoa Đô, so với cậu còn quê mùa hơn, chính là một cô gái chân lắm bùn đất a. Tớ còn say xe đến nôn đầy trên xe dì ấy a, cậu còn tốt hơn tớ nhiều, hôm nay bộ quần áo này của cậu cũng rất đẹp a."
"Thật sao?" Triệu Tiểu Vân lấy lại một chút tự tin.
Đường Nghiên nặng nề gật đầu: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, có tớ ở đây."
...
Nửa đường trải qua mấy lần đổi chuyến, ba người đồng loạt xuống tàu điện ngầm, lúc này vừa vặn là hơn mười một giờ trưa. Kỷ Du Thanh nhìn thời gian, sau đó nói với hai cô gái: "Chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi."
Gần đây có một nhà hàng Kỷ Du Thanh coi như quen thuộc, cũng dẫn đầu đi trước, Triệu Tiểu Vân lôi kéo Đường Nghiên lặng lẽ nói: "Dì Kỷ của cậu làm công việc gì vậy?"
Đường Nghiên lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm: "Hình như đang làm việc trong một công ty rất lớn, những chuyện khác thì tớ cũng không biết."
***
Lúc gọi món, Kỷ Du Thanh đưa thực đơn cho hai cô gái, để các nàng thích ăn cái gì thì tùy ý gọi. Triệu Tiểu Vân nhìn thấy con số trên thực đơn liền sợ tới mức sửng sốt rất lâu. Chi phí ở Hoa Đô cũng quá cao rồi, hoặc là nói nhà hàng các nàng tới này có chi phí tương đối cao.
Đường Nghiên kỳ thật cũng có suy nghĩ giống Tiểu Vân, hai người đều cảm thấy rất đắt tiền, ăn ý mỗi người chọn một món ăn tương đối rẻ nhất trong thực đơn.
Kỷ Du Thanh không còn cách nào khác với các nàng, đành phải tự mình làm chủ cầm thực đơn gọi thêm mấy món ăn, đồng thời còn dạy Đường Nghiên nói: "Hôm nay bạn thân của con đến Hoa Đô, chúng ta làm chủ nhà, chủ yếu là phải chiêu đãi thật tốt, biết không?"
Chúng ta...
Đường Nghiên trong lòng một trận vui mừng, Kỷ Du Thanh coi cô là người nhà.
Lập tức đổi quẻ, xoay mặt nói với Tiểu Vân: "Đúng vậy, cậu không cần khách khí, muốn ăn cái gì thì gọi cái đó, không cần nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền gì đó đâu."
Khóe miệng Triệu Tiểu Vân giật giật: Cậu thay đổi cũng quá nhanh đi.
Về sau lục tục lên thêm bảy tám món ăn, mỗi món đều vô cùng tinh xảo, bày biện cũng cực kỳ đẹp mắt. Triệu Tiểu Vân đói bụng, cười nói hôm nay đi theo Nghiên Nghiên được ăn nhiều đồ ngon như vậy, một bên miệng vì nhét đầy thức ăn mà phồng lên.
Trong lòng Đường Nghiên rất cảm kích, cảm kích Kỷ Du Thanh có thể giúp cô chiêu đãi tốt bạn bè của cô, những phần ân tình này, trong tương lai cô nhất định báo đáp lại nàng.
Sau khi ăn xong, ba người ra khỏi nhà hàng đi qua cầu vượt, xe của Kỷ Du Thanh dừng ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại đối diện, vị trí rất dễ tìm.
Hành lý của Triệu Tiểu Vân đều đặt vào trong cốp xe, Đường Nghiên muốn ngồi cùng cô nàng ở ghế sau.
Kỷ Du Thanh mở ra bốn cửa sổ xe, tựa hồ đã hình thành thói quen lái xe.
"Dì cậu lái xe thật chất a." Triệu Tiểu Vân nhỏ giọng nói nhỏ với cô thì thầm cảm thán một câu.
Đường Nghiên nghiêng đầu hỏi: "Chất là ý gì?" Chuyện này có thể tha thứ cho cô, bởi vì cô thực sự không biết gì về phương diện xe hơi.
"Chính là Mercedes nha." Triệu Tiểu Vân lại nói.
Đường Nghiên lại nói: "Tớ chỉ biết xe BMW,..." Tiếp theo lại cười hì hì bổ sung thêm: "Không phải có một câu nói là tình nguyện ngồi trên BMW khóc, cũng không nguyện ý ngồi trên xe đạp cười sao, ha ha ha ha..."
"Cậu vẫn còn ngốc như vậy." Triệu Tiểu Vân lại không nói nên lời.
Kỷ Du Thanh lái xe liếc mắt nhìn gương chiếu hậu một cái, đem hết thảy chuyện phát sinh phía sau thu hết vào đáy mắt, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một độ cong, khó tránh khỏi bị Đường Nghiên chọc cho vui vẻ, nha đầu này quái dị đáng yêu.
Dọc theo đường đi, Triệu Tiểu Vân nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, một đường cảm thán, giống như Đường Nghiên vừa mới tới, cho đến hôm nay Đường Nghiên vẫn sẽ bị cảnh tượng đô thị phồn hoa làm cho khϊếp sợ. Hoa Đô lớn như vậy, còn có rất nhiều chỗ chờ cô đi thăm dò, chờ cô đi lưu lại dấu chân.
***
Cuối cùng cũng đã đến.
Triệu Tiểu Vân trong nháy mắt đầu tiên khi vào phòng liền không chút tiếc nuối khen ngợi: "Dì, trong nhà dì thật đẹp a."
Kỷ Du Thanh cười cười vội vàng nói với Đường Nghiên: "Con dẫn Tiểu Vân đến phòng bên cạnh của con để hành lý đi, đó là phòng khách trong nhà."
Đường Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, đang muốn đi làm, lại bị Kỷ Du Thanh gọi lại: "Chờ một chút, vẫn là nên để dì dẫn con bé đi, con đi đổi quần đi."
Đường Nghiên rõ ràng giật mình, nếu nàng không nhắc đến thì cô thật sự quên mất chuyện xấu hổ này, vì vậy xám xịt chạy nước rút vào trong phòng mình.
"Làm phiền dì rồi." Triệu Tiểu Vân nói.
"Không phiền, bạn bè của Nghiên Nghiên chính là khách của dì." Kỷ Du Thanh giúp cô nàng xách hành lý đi về phía trước. Ấn tượng của Kỷ Du Thanh trong lòng Triệu Tiểu Vân là đặc biệt rất tốt, khó trách Nghiên Nghiên thích nàng như vậy, mỗi lần nói chuyện phiếm đều nhắc tới.
Kỷ Du Thanh không muốn quấy rầy thời gian ôn chuyện của hai đứa nhỏ, sau khi dẫn Triệu Tiểu Vân vào phòng khách rồi liền chào hỏi rời đi. Triệu Tiểu Vân một mình cũng ngồi không yên, dù sao cũng là hoàn cảnh xa lạ, vội vàng đi tìm Đường Nghiên chơi, lúc này cô vừa mới thay xong quần sạch sẽ.
"Nhà của dì Kỷ thật sự rất lớn a, cư nhiên còn để lại phòng khách cho tớ." Triệu Tiểu Vân cảm thấy tất cả đều thật khó tin, cô nàng vốn định tới thăm Đường Nghiên, còn tính sẽ trải sàn cả đêm bên ngoài hoặc là ở gần khách sạn nhỏ qua đêm mà thôi.
"Dì Kỷ là người rất tốt, luôn suy nghĩ rất chu đáo." Đường Nghiên nói.
"Nghiên Nghiên, chúng ta đã hơn nửa năm không gặp, tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu." Triệu Tiểu Vân thân mật kéo tay cô lên như trước đây.
"Chính xác mà nói là tám tháng nha." Đường Nghiên dừng một chút: "Kỳ thật tớ cũng vậy, trong lòng đã nghẹn rất nhiều lời."
"Cậu nói trước đi!" Hai người cùng nhau mở miệng, cực kì ăn ý.
Một giây sau song song ôm bụng cười to, Đường Nghiên vội vàng nói: "Vẫn là cậu nói trước đi."
Triệu Tiểu Vân mím môi, bỗng nhiên tâm tình cả người hạ xuống không ít, không khỏi thở dài.
Đường Nghiên cũng theo đó cũng lo lắng, suy đoán: "Là xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Thật ra lần này tớ đến Hoa Đô cũng không có được sự đồng ý của người nhà, bọn họ cực lực phản đối, sau đó tớ tức giận bỏ việc rồi mua vé xe đi." Triệu Tiểu Vân dừng một chút cực kỳ khó xử nói: "Thực xin lỗi a Nghiên Nghiên, tớ lừa cậu rồi."
Đường Nghiên lắc đầu: "Đừng nói như vậy, cậu hẳn là phải có cuộc sống thuộc về mình, mỗi người sinh ra đều chưa bao giờ là phụ phẩm của bất luận kẻ nào, cậu không phải phụ thuộc vào em trai cậu, cũng không phải phụ kiện của cha mẹ cậu, cậu chỉ là chính cậu."
Triệu Tiểu Vân gật đầu: "Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ muốn đến Hoa Đô làm việc, vì mình mà tiến lên, tớ sẽ bắt đầu từ việc bán hàng ở tầng dưới cùng, mặc kệ khổ bao nhiêu mệt mỏi tớ cũng không sợ."
"Tiểu Vân, tớ cũng không biết có thể giúp cậu được cái gì." Đường Nghiên bĩu môi cúi đầu, nhìn thấy người bạn thân nhất của mình có cảm giác bất lực sâu sắc.
"Cậu đừng nói như vậy a, Nghiên Nghiên, chúng ta đều là con cái của người nghèo, chỉ có thể dựa vào chính mình, hy vọng chúng ta có thể sóng vai chiến đấu, tương lai đều có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, tớ nghĩ như vậy, cậu đọc sách thì tớ đi làm, cuối tuần có thể hẹn nhau đi dạo phố, lại có thể giống như trước kia a!"
"Được, vậy thì cứ như vậy đi."
***
Bữa tối do Kỷ Du Thanh tự tay làm, vừa vặn có thể để cho Tiểu Vân cũng có thể nếm thử tay nghề của nàng. Dù sao mấy ngày nay, Đường Nghiên cũng không ít lần trên WeChat thổi phồng tay nghề của nàng như thế này như thế kia...
Cơm nước xong, được Đường Nghiên dẫn dắt, Triệu Tiểu Vân giúp cô dọn dẹp bát đũa, giảm bớt không ít gánh nặng cho Kỷ Du Thanh, để nàng vừa vặn có thể nghỉ ngơi, xem TV,...
Kỷ Du Thanh thích xem nhất là bộ phim huyền bí, mỗi lần xem nàng đều không cách nào tự kiềm chế mà để mình xâm nhập vào trong đó.
Bất tri bất giác quay đầu lại nhìn, hai đứa nhỏ đều đã không còn ở trong phòng khách, Triệu Tiểu Vân tự chuẩn bị đồ ngủ, là kiểu có chút thành thục gợi cảm, bởi vì nghe thấy động tĩnh có tiếng bước chân, Kỷ Du Thanh nhìn theo hướng tiếng động phát ra, chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái, thấy Tiểu Vân mặc đồ ngủ đi vào phòng Đường Nghiên, cả người trong nháy mắt nhấc tinh thần cảnh giác lên cao.
Trong lòng tự phát liên tiếp mấy nghi vấn.
Trễ thế này hai cô gái còn không ngủ, lại ở trong phòng làm cái gì?
Ngại mặt mũi không tiện tiến lên quấy rầy, nàng đành phải ngồi một mình trên sô pha phòng khách suy nghĩ lung tung, không thể tiếp tục tập trung xem phim nữa.
Triệu Tiểu Vân thần thần bí bí tiến vào, trong tay ôm theo hai quyển sách giống như truyện tranh, ngồi ở bên giường Đường Nghiên, khoanh một chân lên.
"Đây là cái gì vậy?" Đường Nghiên vừa tắm rửa xong, đang nằm sấp trên giường viết nhật ký, sau khi Tiểu Vân tiến vào vội vàng cất giấu dưới gối đầu.
"A, cái này chắc hẳn cậu chưa từng xem qua, rất đẹp mắt a, nên tớ đem cho cậu xem." Triệu Tiểu Vân nhét hai quyển truyện tranh vào lòng cô.
Đường Nghiên nhìn văn tự trên bìa truyện tranh, vừa nhìn vừa đọc ra tiếng: "Chuyện Trì Hoãn Vẻ Đẹp Động Tình Nhất. Trì Hoãn Vẻ Đẹp có nghĩa là gì chứ?" Cô giơ tay lật trang trong, nhanh chóng bị nội dung bên trong khiến cho khϊếp sợ, hình ảnh hai người đàn ông ôm nhau vô cùng thân mật.
"Cậu cũng không giải thích rõ ràng với tớ a, đây là hai người đàn ông yêu đương với nhau a."
Đường Nghiên kinh hãi, thuận miệng hỏi: "Vậy thì...hai cô gái yêu nhau thì gọi là gì?"
"Là bách hợp đó."
Đường Nghiên tiện tay lật lật, lại hỏi: "Trên mặt này viết công thụ, là có ý gì a?"
"Không phải chứ? Sao cái gì cậu cũng không biết hết a." Triệu Tiểu Vân có chút ảo não, sau đó giải thích cho cô nghe, còn dùng hai tay làm mẫu, hai tay đan xen cùng một chỗ: "Phía trên chính là công, còn nằm ở phía dưới chính là thụ."
Đường Nghiên bĩu môi nhíu mày; "Thì ra là loại ý tứ này."
Sao lại có cảm giác như vừa nhìn thấy một đứa trẻ ngoan vậy a... QAQ
...
Kỷ Du Thanh xem TV luôn bị phân tâm, nhịn không được lại liên tiếp nhìn về phía cửa phòng Đường Nghiên. Sao còn chưa đi ra đây? Hai đứa nhỏ rốt cuộc đang làm gì vậy?