Chương 23

Đường Nghiên lật lật mấy tờ, sau đó khép quyển truyện lại, ngược lại hỏi: "Tiểu Vân, ngày mai tớ phải đi học rồi, cậu có kế hoạch gì không?"

"Trước khi đến Hoa Đô, tớ đã liên lạc với một công ty tuyển dụng trên mạng rồi, là làm công việc bán hàng. Ngày mai sau khi cậu đi học thì tớ sẽ đi phỏng vấn." Triệu Tiểu Vân nói.

Đường Nghiên yên tâm, lại hỏi thêm: "Vậy chỗ ở của cậu đã tìm được chưa? Nếu không tớ nói với dì Kỷ, để cậu ở tâm đây thêm vài ngày cũng được."

"Thôi đừng, như vậy thì ngại lắm." Triệu Tiểu Vân nhếch miệng: "Nếu được nhận vào thì tớ có thể ở ký túc xá dành cho nhân viên, không phải tốn tiền a."

"À..." Đường Nghiên gật gật đầu: "Vậy cũng được, có chỗ ở là tốt rồi, tớ cũng yên tâm đi nhiều."

Triệu Tiểu Vân thoải mái vỗ vỗ đùi của mình, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài: "Được rồi, cậu cứ nghỉ ngơi sớm một chút đi, tớ cũng phải ngủ một giấc thật ngon, ngồi trên xe lửa lâu quá tớ cũng mệt mỏi." Cô nàng vừa nói vừa ngáp.

"Ai, Tiểu Vân!" Đường Nghiên cuống quít gọi cô nàng lại, đem mấy quyển truyện tranh xếp cùng một chỗ cất lại trả lại: "Cái này cậu vẫn nên cầm về đi."

Triệu Tiểu Vân giật mình một chút: "Cậu không có hứng thú sao? Thật sự rất hay a, lại còn rất nóng đó nha."

Đường Nghiên khó xử lắc đầu, e lệ cười nói: "Tớ không thích xem loại này."

"Vậy được rồi." Triệu Tiểu Vân nhếch miệng cười: "Vậy thì không ép buộc cậu nữa, tớ đi đây, chúc ngủ ngon!"

"Ngủ ngon~" Đường Nghiên đứng ở cửa đưa cô nàng rời đi, sau khi đưa mắt nhìn Tiểu Vân trở về phòng khách cách vách, cô liền xoay người chuẩn bị trở về phòng, vừa vặn nhìn thấy Kỷ Du Thanh đang bưng ly nước đứng trong phòng khách.

"Dì Kỷ...dì vẫn chưa ngủ à?"

Kỷ Du Thanh kinh ngạc một giây, khẽ nâng ly nước trong tay xuống: "Chuẩn bị ngủ rồi." Dừng một chút rồi vội vàng hỏi: "Sao con còn chưa ngủ?"

Đường Nghiên giơ ngón tay chỉ chỉ bên trái mình: "Tiểu Vân tìm con nói chuyện nãy giờ."

"Ồ..."

Trong không khí im lặng hai giây, thời gian trong nháy mắt phảng phất như đứng yên.

Rốt cuộc, Kỷ Du Thanh lại mở miệng: "Mau đi ngủ đi, ngày mai dì đưa con đi học."

"Ừm, được!" Đường Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: "Dì Kỷ cũng đi ngủ sớm một chút a, ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon." Kỷ Du Thanh cũng tạm thời bổ sung thêm một câu chúc ngủ ngon.

Hai người lúc này mới xoay người trở về phòng của mình.

***

Ngày hôm sau rất sớm, Đường Nghiên rời giường thu dọn phòng và mang theo những gì cần cho vào hành lý đem đến trường. Triệu Tiểu Vân cũng dậy sớm như cô, hai người gặp nhau trong toilet, đứng thành từng hàng đánh răng.

Triệu Tiểu Vân miệng đầy bong bóng còn muốn cùng cô nói chuyện phiếm: "Tớ thật mong chờ a, tí nữa đã có thể đến trường của cậu xem rồi, tớ còn không biết đại học Hoa Đô là như thế nào đây."

"Rất lớn, rất lớn." Đường Nghiên chống lên miệng một vòng râu trắng nói, trong đầu thật sự là nghĩ không ra từ ngữ gì để hình dung, đành phải nói như vậy.

"Trường của các cậu có người nước ngoài không? Lúc tớ làm việc ở miền Nam, gặp được không ít người nước ngoài học ở trường đại học nơi đó." Triệu Tiểu Vân tò mò hỏi.

"Có a, tớ gặp thường xuyên, hẳn là không ít." Đường Nghiên trả lời.

Kỷ Du Thanh ở bên kia cũng đã dậy rời giường, hôm nay là thứ hai, công ty có cuộc họp thường kỳ, nàng là người giữ chức quản lý công ty nên phải có mặt tham dự, cho nên nàng dự định sau khi đưa Đường Nghiên đi học xong liền sẽ lập tức chạy tới công ty.

Nàng đơn giản dùng máy sấy tóc hơi thổi gió ra tạo hình xoăn cho tóc hướng ra ngoài, không có vẻ phô trương nhưng cũng sẽ không quá đơn điệu. Số son đỏ là màu đậu sa nàng thích, cũng là kiểu dáng thường được dùng cho người đi làm, lông mày hơi được phác họa ra độ cong, càng tôn lên ngũ quan nhu hòa của nàng, thoạt nhìn rất có cảm giác dịu dàng. Cuối cùng ở cổ tay và sau gáy phun thêm chút nước hoa, là mùi cỏ bạc hà của Guerlain, không nồng đậm chói mũi, có loại hương thơm cỏ xanh sau mưa, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

...

Bữa sáng vẫn là ăn ở một nhà hàng quen thuộc, trà sáng kiểu Quảng Tây. Tiểu Vân nói mình ở bên kia tổng cộng là ba năm, nhưng cũng chưa từng ăn mấy lần được đi ăn nhà hàng, bởi vì đối với bản thân cô nàng mà nói giá cả ở đó có chút đắt đỏ, tiền hàng tháng cô nàng phải gửi về nhà nên bản thân cũng không còn lại bao nhiêu.

Trong lúc ăn sáng, điện thoại di động của Kỷ Du Thanh vang lên, nàng cầm lên xem xét, là trợ lý Bội Văn gửi tin nhắn tới.

Bội Văn: [Chị, khi nào chị đến công ty?]

Kỷ Du Thanh một tay cầm thìa uống cháo, tay kia bấm thoại di động, trả lời tin nhắn: [Bảo bọn họ in tài liệu dành cho buổi hội nghị rồi chờ một lát, khoản mười lăm phút sau chị sẽ đến công ty."

"Dì Kỷ, nếu dì đang vội thì đi làm đi, con có thể tự mình đi học." Đường Nghiên nhỏ giọng thăm dò, cô không muốn vì mình mà làm chậm trễ đến công việc của Kỷ Du Thanh.

"Đúng vậy đúng vậy, có con ở đây, con có thể cùng Nghiên Nghiên đi học." Triệu Tiểu Vân đứng lên.

Kỷ Du Thanh liếc mắt nhìn thời gian: "Không sao, vẫn còn kịp, không vội." Nàng nói xong liền mỉm cười, cũng khiến cho hai người kia an tâm.

Nhưng Đường Nghiên vẫn tăng tốc độ hoàn thành bữa sáng, nếu không buổi sáng huấn luyện quân sự của cô rất có thể sẽ đến trễ.

...

Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Du Thanh lái xe đưa Đường Nghiên và Triệu Tiểu Vân cùng nhau đến cổng phía đông của đại học Hoa Đô. Nàng cũng không xuống xe mà thò mặt ra khỏi cửa sổ xe nói với Đường Nghiên: "Phải nhớ ăn cơm đúng bữa ở trường, có việc gì thì gọi điện thoại cho dì."

Đường Nghiên gật gật đầu, cùng Triệu Tiểu Vân đứng một bên vẫy tay chào tạm biệt nàng.

Tiễn Kỷ Du Thanh đi, Đường Nghiên dẫn Triệu Tiểu Vân vào trường. Triệu Tiểu Vân dọc theo đường đi vừa lấy điện thoại di động ra chụp ảnh điên cuồng, ngoài miệng vừa nói: "Chờ đến tối trở về, tớ nhất định phải đăng ảnh, nói cho mọi người biết tớ cũng đã đến đại học Hoa Đô rồi a!"

Đường Nghiên cười nói: "Có tớ ở đây, sau này cậu có thể thường xuyên đến."

Hai người cứ như vậy đi dạo trong sân trường một hồi, bởi vì trường học thật sự quá lớn, Đường Nghiên không có thời gian dẫn Tiểu Vân đi dạo hết toàn bộ trường học. Cô còn phải dẹp hành lý rồi chạy về sân thể dục hội họp với mọi người. Triệu Tiểu Vân cũng có thể hiểu được, nói lần sau tiếp tục đi dạo, cô nàng còn nghĩ một ngày nào đó mình cũng sẽ có thể đi quan sát hết toàn bộ đại học Hoa Đô.

Trong mắt Tiểu Vân có tiếc nuối, cũng có không nỡ.

Đường Nghiên không yên tâm lắm: "Lát nữa cậu có biết đi ra ngoài như thế nào rồi bắt xe như thế nào không?"

Triệu Tiểu Vân vác bao vẫy tay, giọng điệu vân đạm phong khinh: "Yên tâm đi, kinh nghiệm sinh tồn xã hội của tớ vẫn có, tạm biệt a."

"Tạm biệt!" Đường Nghiên phất tay, nhìn theo Triệu Tiểu Vân đi về phía cửa lớn, dần dần đi xa.

Hai người thật vất vả mới gặp được nhau, cũng chỉ là ngắn ngủi ở chung một ngày, bất quá không sao, cũng may hiện tại đều ở cùng một thành phố, về sau sẽ có cơ hội.

Trong lúc đó Tiểu Vân cũng một mực báo cáo tình hình của mình cho Đường Nghiên biết, ví dụ như chín giờ mười sáng, cô nàng lên tàu điện ngầm, đang đi tới công ty phỏng vấn.

***

Giờ cơm trưa, Đường Nghiên và bạn cùng phòng cùng nhau ăn cơm ở căng tin, Tiểu Vân lại gửi tin nhắn lại còn kèm theo một tấm ảnh tự sướиɠ. Trên ảnh, cô nàng giống như đang mặc đồng phục công sở, trước ngực có treo bảng công việc, cô nàng nói mình đã thuận lợi thông qua vòng phỏng vấn, cũng đã đi qua xem ký túc xá dành cho nhân viên, là phòng ba người ở chung, nếu đem ra so sánh ở nơi tấc đất tấc vàng như Hoa Đô, một mình thuê phòng nhất định cô nàng sẽ gánh không nổi. Cô nàng còn nói lương cơ bản là 2600 tệ, còn có thưởng thêm, nếu như trong tháng có thành tích tốt, có lẽ có thể được tăng thêm.

Từ trong giọng nói cách màn hình, Đường Nghiên cũng có thể cảm nhận được Tiểu Vân đang vui mừng, vì thế cô gửi cho cô nàng vài biểu tình cổ vũ.

...

Huấn luyện quân sự xong một ngày trở về ký túc xá, tất cả đều mệt đến mức người ngã ngựa lật, huấn luyện đã tiến hành đến giai đoạn gần cuối, vì kết quả kiểm tra cuối cùng vào cuối tháng, huấn luyện viên mỗi lớp đều cổ vũ tăng cường huấn luyện, vì thế vào mỗi buổi tối, ở ký túc xá nữ đều có các loại âm thanh rêи ɾỉ liên tục.

Đường Nghiên cảm thấy mình chỉ cần ngã xuống giường là có thể ngủ, hết lần này tới lần khác sau khi tắm rửa xong, trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh hơn không ít, lúc này Tiểu Vân gửi tin nhắn cho cô.

Triệu Tiểu Vân: [Nghiên Nghiên, cho cậu xem ký túc xá của tớ.]

Tiếp theo gửi tới một đoạn video ngắn, Đường Nghiên mở ra xem, kỳ thật hoàn cảnh cực kì bình thường, nhưng ở Hoa Đô lại có thể có nhà ở miễn phí cũng đã coi như là không tệ.

Đường Nghiên: [Chỉ có một mình cậu thôi sao?]

Triệu Tiểu Vân: [Đúng vậy, vốn có hai người, hôm nay đột nhiên lại có một người từ chức, cho nên ký túc xá này trước mắt chỉ có một mình tớ ở a.]

Đường Nghiên: [Vậy thì tốt rồi, sống thoải mái một mình.]

Bởi vì chờ thêm mấy phút đồng hồ nữa mà vẫn chưa nhận được hồi âm từ phía Tiểu Vân, Đường Nghiên đành phải tạm thời rời khỏi giao diện WeChat. Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động ngẩn người một hồi, không biết phải làm cái gì, bỗng nhiên linh quang trong đầu chợt hiện ra, nghĩ tới cái gì đó, ma xui quỷ khiến cô mở baidu lên tìm kiếm, ở trong đó nhập hai chữ:

Ngoài các cụm từ liên quan về từ này, còn có các loại trang giới thiệu hoa Bách Hợp. Đường Nghiên nghiêng người cầm điện thoại di động trượt xuống, cuối cùng ngón tay dừng lại ở một quyển sách giới thiệu, cô tương đối hứng thú mở ra xem.

Xem đại khái hơn mười phút, bất tri bất giác cư nhiên lại lâu như vậy, thẳng đến khi trên màn hình nhận được tin nhắn wechat, Đường Nghiên mới tạm thời rời khỏi baidu.

Triệu Tiểu Vân: [Nghiên Nghiên, cậu đang làm gì vậy?]

Lúc này Đường Nghiên mới phát hiện không chỉ có tin nhắn này của Tiểu Vân mà còn có thêm vài tin nhắn trước đó, nhưng cô đều không trả lời, chắc là hệ thống nuốt hết âm thanh nhắc nhở, cô lại xem đến quá mức mê muội.

Vì thế cô trở về giao diện chụp màn hình, lại quay lại mở hộp trò chuyện WeChat, đem ảnh chụp màn hình của mình gửi qua, nói cho cô nàng biết mình vừa mới làm gì.

Tin nhắn vừa mới gửi đi, Đường Nghiên trong lúc vô tình liếc mắt nhìn tên phía trên ghi chú.

"Dì Kỷ?"

Chúa ơi, cô có nhầm người không?

Bởi vì vừa vặn khung chat của Kỷ Du Thanh cũng không bị xóa trên giao diện, hẳn là do cô trượt tay không cẩn thận nhấn vào nên gửi nhầm người.

Đại não Đường Nghiên có chút hoảng, không nói hai lời vội vàng ấn dài hình ảnh, lại bấm vào thu hồi.

Cũng may thời gian gửi đi không đến hai phút, thành công thu hồi, lúc này cô mới cảm thấy hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lui về khung chat, Đường Nghiên vội vàng tắt màn hình điện thoại di động, đặt điện thoại lên gối, nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ.

Đại khái qua vài phút, Đường Nghiên thiếu chút nữa đã sắp ngủ liền nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại di động rung động lên, bởi vì lỗ tai dán lên gối, âm thanh rung động bên gối cực kỳ rõ ràng, cô đưa tay cầm lấy điện thoại di động lên, trên màn hình hiển thị tin nhắn mà Kỷ Du Thanh gửi đến cho cô.

Kỷ Du Thanh: [Bách Hợp?]