"Dì Kỷ ... " Vẻ mặt Đường Nghiên ngây thơ nhìn nàng.
"Suỵt...xuống xe rồi nói." Kỷ Du Thanh đứng lên, chậm rãi dẫn cô từ trong dòng người đi xuống xe.
Sau khi từ trên tàu điện ngầm đi xuống, Kỷ Du Thanh dẫn cô lên lầu, lúc này Đường Nghiên ngơ ngác vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn phía sau mình, lại bởi vì bị áo khoác của nàng che khuất tầm nhìn mà không thấy được gì.
Đi đến bên ngoài toilet, Kỷ Du Thanh mở túi xách của mình ra, lấy một miếng đệm lót cỡ trung bình từ trong một tầng lửng ra nhét vào trong tay Đường Nghiên: "Dùng cái này trước đi."
Đường Nghiên giật mình, cả người rụt lại sợ bị người đi ngang qua nhìn thấy, xấu hổ không thôi, siết chặt đệm lót trong tay nói: "Con sẽ nhanh chóng đi ra!" Nói xong liền chạy vào toilet.
Đi qua một hàng bồn rửa tay, bên trong là hai dãy phòng vệ sinh đối lập, trên mặt đất rất sạch sẽ giống như mới được lâu qua, còn rất sáng bóng. Thừa dịp không có người, Đường Nghiên chọn một phòng đi vào, khóa trái từ bên trong, lúc này mới cẩn thận cởϊ áσ khoác của Kỷ Du Thanh ra, phát hiện quần mình đã bị thắm đến ra dấu vết máu đỏ to bằng bàn tay. Khó trách vừa rồi nàng lại vội vàng cởϊ qυầи áo của bản thân buộc vào thắt lưng cho cô, vừa rồi trên tàu điện ngầm nhiều người như vậy, nếu để bị nhìn thấy thì nhất định sẽ rất khó xử.
Nghĩ đến đây, trong lòng Đường Nghiên vô cùng cảm kích Kỷ Du Thanh đã cứu mình trong nước lửa, vừa cẩn thận dùng khăn giấy lâu đi vết máu, tóm lại là có thể xử lý bao nhiêu là đỡ bấy nhiêu, tránh để dính lên áo khoác của nàng.
Từ trước đến nay khi kỳ kinh nguyệt của Đường Nghiên đến cô cũng không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng vẫn luôn đột nhiên đến thăm như vậy, bởi vậy tạo thành không ít chuyện phiền phức cho cô.
Nhớ lại cuối năm lớp sáu hồi tiểu học, Đường Nghiên mặc một thân váy trắng, buổi chiều giữa mùa hè, tất cả bạn học đều vừa mới ngủ trưa thức dậy, Đường Nghiên cũng là như thế. Sau đó chỉ thấy nam sinh ngồi cùng bàn không hề có dấu hiệu mà kêu to một tiếng: "Mông Đường Nghiên bị chảy máu a, rất nhiều máu luôn!"
Lớn tiếng la lên như vậy trong lúc nhất thời khiến cho mọi người đều biết, tất cả mọi người đều đến xem náo nhiệt, Đường Nghiên cái gì cũng không hiểu, từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh dạy dỗ, ngây ngô tự sinh tự diệt đến 12 tuổi. Mà buổi chiều kia, cô trở thành trò đùa trong mắt các bạn nam trong lớp.
Lúc này trong lớp có một nữ sinh vững vàng đi tới trước mặt cô, dưới ánh mắt mê mang buồn bực sợ hãi của cô mà kéo tay cô lên nói: "Tớ dẫn cậu đi tìm cô đi."
Dưới sự trợ giúp và dạy dỗ của cô giáo, Đường Nghiên mới hoàn toàn hiểu được đây là xảy ra chuyện gì. Thì ra đây gọi là kinh nguyệt, mỗi cô gái trong cuộc đời này vào mỗi tháng đều sẽ trải qua chuyện này, còn gọi là dì cả.
Từ đó về sau, Đường Nghiên cũng trở nên không còn giống như trước kia, bắt đầu có tâm tư của con gái.
Bất quá bởi vì không đau, cũng không có cảm giác gì lạ,vì vậy mà chuyện tương tự gặp phải cũng không ít. Trong quá trình trưởng thành của cô cũng có không ít bạn nữ có lòng tốt hỗ trợ, yểm hộ, mượn băng vệ sinh của cô, thời gian kỳ kinh nguyệt của Đường Nghiên vốn không chính xác, cho nên không có cách nào tính được, bình thường vào trước ba năm ngày cô sẽ sẽ tự mình chuẩn bị trước một chút.
Gần đây tới Hoa Đô, có lẽ là do cách ăn uống thay đổi nên đến sớm hơn.
Bất ngờ không kịp đề phòng, nếu không phải hôm nay có Kỷ Du Thanh ở đây, chỉ sợ cô còn không hề phát hiện ra mà đội quần hoa đỏ thẫm đi dạo quanh ga tàu điện ngầm rồi.
Đường Nghiên đi ra, bên hông lại buộc theo chiếc áo khoác của nàng, nghĩ đến cũng khó xử, nếu hôm nay lúc cô ra ngoài nhớ mặc thêm cái áo khoác nữa thì sẽ không xấu hổ như vậy.
Kỷ Du Thanh thấy thế, tiến lên hai bước đưa tay giúp cô chỉnh sửa lại một chút, một lần nữa cố định lại cái áo bên hông, thắt nút đẹp mắt mà không quá chặt, lúc này mới lui về phía sau đánh giá cô nói: "Lần này đẹp hơn rồi."
Đường Nghiên cũng không quan tâm đến việc bề ngoài có đẹp hay không, mà trong đầu đều là những chữ đẹp của Kỷ Du Thanh bị 'phóng đại' lên.
...
Sau khi đổi xe tiếp tục lại đi thang máy, chuyến này cần phải ngồi bảy trạm, sau khi xuống xe ra khỏi ga tàu điện ngầm chính là tầng dưới của ga xe lửa.
Đường Nghiên cố gắng không ngồi, cho dù có chỗ ngồi cũng không muốn ngồi xuống, mà chỉ nguyện ý đứng. Cô không muốn để vết máu dính lên quần áo Kỷ Du Thanh, vì vậy đi tàu điện ngầm cũng không cảm thấy say xe. Mọi người cũng đều rất có tố chất, một đường đứng như vậy cũng không cảm thấy khó chịu.
Trải qua một đường lăn qua lăn lại như vậy, cư nhiên không có đến trễ, thời gian đến vừa lúc. Đường Nghiên không biết cửa ra vào ở đâu, vẫn là Kỷ Du Thanh dẫn cô đi, không thể không nói có nàng ở đây, thật sự cô đã bớt lo hơn rất nhiều, nếu đổi lại là một mình cô, không chừng phải tốn rất nhiều thời gian.
Lối ra bên này.
Đường Nghiên nhớ rõ trong đầu, ngày đó cô chính là từ nơi này đi ra gặp Kỷ Du Thanh.
Cách hơn nửa tháng, hiện tại còn có thể hồi tưởng lại chạng vạng ngày hôm đó, nóng nực vô cùng, dòng người lại đông, trong biển người mênh mông lại gặp được nàng.
Mới đầu Đường Nghiên còn lo lắng mình ở cùng với Kỷ Du Thanh có được hay không, nhưng trên thực tế thì nàng cực kì ôn hòa, săn sóc, tỉ mỉ, chăm sóc cô chu đáo. Đường Nghiên dám nói, cho dù có là mẹ cô thì đời này cũng chưa từng đối đãi tốt với cô đến như vậy, cũng bởi vậy mà tình yêu của cô đối với mẹ lại tương đối nhạt nhẽo.
Mắt thấy khoảng cách thời gian tàu đến ga càng lúc càng gần, tim của Đường Nghiên cũng bắt đầu nhảy nhót.
Triệu Tiểu Vân là bạn tốt nhất của cô, không có một ai nữa, có thể nói như vậy.
Hai người bọn họ cùng tuổi, lại lớn lên trong cùng một thôn, vận mệnh đồng bệnh tương liên khiến các nàng đến cùng một chỗ, các nàng gần như là không có gì mà không nói, cứ như vậy cùng nhau trưởng thành đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Triệu Tiểu Vân bị người nhà cưỡng chế bỏ học ra ngoài làm việc, từ đó về sau các nàng một năm mới có thể gặp một lần, Tiểu Vân học tập cũng không kém, nếu có thể tiếp tục được học hành, cô tin tưởng cậu ấy cũng có thể lên đại học như cô.
Mỗi khi nghĩ tới đây, Đường Nghiên luôn cảm thấy thổn thức, có đôi khi cô cũng sẽ cảm thấy vận mệnh bất công với mình, nhưng nếu đem những chuyện đó so với Tiểu Vân thì chỉ là chuyện nhỏ, ít nhất Đường Nghiên còn có thể có cơ hội học xong trung học, còn có thể có cơ hội đến Hoa Đô học đại học, như vậy cô đã rất thỏa mãn rồi.
***
Kỷ Du Thanh đứng bên cạnh cô chờ, không khỏi tò mò hỏi: "Người bạn kia của con, là con gái sao?"
Đường Nghiên gật gật đầu: "Là bạn thân của con, lớn lên cùng con trong thôn."
"Vậy xem như là thân từ nhỏ đến lớn a, thật tốt." Kỷ Du Thanh nghe xong liền cảm khái, trong lời nói còn có chút hâm mộ.
Đường Nghiên thuận miệng hỏi: "Dì Kỷ cũng có bạn chơi chung từ nhỏ sao?"
Kỷ Du Thanh rũ mắt xuống nhàn nhạt cười, giọng điệu ra vẻ thoải mái: "Lúc nhỏ vì thường xuyên phải dọn nhà, không có nơi ở ổn định, bởi vậy cũng không có bạn bè thân thiết gì, cho nên dì hâm mộ con a."
Kỷ Du Thanh cũng có lúc hâm mộ người khác a... Đường Nghiên vẫn cảm thấy một người phụ nữ có ngoại hình xuất sắc, năng lực xuất chúng, kinh tế độc lập như nàng, bên cạnh hẳn là sẽ có không ít người vây quanh. Bây giờ xem ra quả nhiên mỗi người đều có quá khứ không ai biết, cùng với bí mật không thể kể ra trong lòng.
"Nếu dì không chê...thì có thể xem con là bạn của dì a..." Có trời mới biết Đường Nghiên đã đỏ mặt đến lỗ tai.
"Vậy thì đôi bạn chúng ta...khoảng cách tuổi tác có chút lớn, cũng bỏ qua sự giao thoa của năm tháng a."Kỷ Du Thanh cười đến không khép miệng lại được.
Khóe miệng Đường Nghiên âm thầm kéo xuống, mới 17 tuổi mà thôi, rõ ràng cũng đâu có chênh lệch quá lớn.
"Có người đi ra!" Đường Nghiên kinh hô, giọng nữ của trạm phát sóng đang phát tin tàu đã đến ga...
Trong lúc nhất thời, đám người đang tấp nập chen chúc ở cửa ra vào tản đi, như thủy triều tuôn ra, ánh mắt Đường Nghiên bắt đầu cố gắng tìm kiếm, rốt cục nhìn thấy một cô gái có làn da hơi bị ngăm đen, mặt mũi sáng sả mang theo cái ba lô lớn, kéo theo chiếc vali trong đám người gian nan đi tới. Thật ra Triệu Tiểu Vân vốn không đen như vậy, tất cả đều là bởi vì mấy năm nay làm việc ở thành thị phía Nam mà bị rám nắng.
"Tiểu Vân, bên này!" Đường Nghiên có chút vội vàng gọi tên cô nàng, lo lắng Trần Tiểu Vân đi ra sẽ không nhìn thấy các nàng.
Triệu Tiểu Vân nghe thấy tiếng gọi, đang cố gắng tìm phương hướng truyền ra, ngay sau đó nhìn thấy có hai người đứng ở cửa ra. Đường Nghiên thay đổi quá lớn, cô nàng gần như sắp không nhận ra.
Triệu Tiểu Vân vội vàng tăng tốc độ kiểm phiếu sau đó ra khỏi trạm, ba người gặp nhau.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Đường Nghiên có khí chất phi phàm, ăn mặc theo phong cách đơn giản, hào phóng kiêu nghễ. Nếu Triệu Tiểu Vân đoán không sai, hẳn là dì Kỷ được nhắc tới nhiều nhất trong miệng Nghiên Nghiên đi.
"Nghiên Nghiên!" Triệu Tiểu Vân vui vẻ, cười đến lộ ra tám cái răng trắng của mình.
Đường Nghiên gặp mặt nói câu đầu tiên lại là: "Sao cậu lại đen như vậy?"
"Cậu cũng biết a, chỗ tớ ở quanh năm phải phơi nắng, không phơi nắng mới là chuyện lạ đó. Cũng không giới thiệu với tớ một chút sao?" Triệu Tiểu Vân ý bảo cô.
Lúc này Đường Nghiên mới cuống quít giới thiệu hai người: "Đây là dì Kỷ mà tớ đã nói với cậu, đây là bạn của mẹ tớ. Dì Kỷ, đây chính là Tiểu Vân."
Kỷ Du Thanh gật gật đầu, lễ phép cười: "Xin chào."
"Xin chào dì." Triệu Tiểu Vân cũng cung kính gật đầu chào hỏi.
"Hay là vừa đi vừa tán gẫu đi, qua bên kia ngồi tàu điện ngầm trở về." Kỷ Du Thanh đưa tay chỉ về một hướng.
Bởi vì không quá quen thuộc, kết cấu đi đường của ba người trên cơ bản là Đường Nghiên đi ở giữa, hai bên trái phải phân biệt là Kỷ Du Thanh và Triệu Tiểu Vân, hoặc là thỉnh thoảng Kỷ Du Thanh đi phía trước, hai người vừa đi vừa tán gẫu ở phía sau.
"Nghiên Nghiên, hôm nay cậu ăn mặc lạ vậy? Sao lại buộc quần áo lên người?" Triệu Tiểu Vân kéo vali hỏi.
Đường Nghiên chủ động giúp cô nàng xách túi, tiến đến gần bên tai cô nàng nhỏ giọng nói cái gì đó, Triệu Tiểu Vân nhịn không được cười ra tiếng: "Vậy cũng quá xấu hổ a."
Kỷ Du Thanh một mình yên lặng đi ở phía trước, cách nhau không tính là quá xa, hai đứa nhỏ này vừa mới gặp mặt nhất định có rất nhiều lời muốn nói, nàng cũng không làm người ở giữa quấy rầy, một mình đi mua xong ba tấm vé tàu điện ngầm.
Triệu Tiểu Vân tốt xấu gì cũng đã từng đi thành phố làm việc ba năm, đi tàu điện ngầm vẫn biết cách ngồi, so với Đường Nghiên chưa từng ra khỏi xã hội sẽ thông hiểu hơi nhiều một chút.
Không cần một đường ngồi xe về đến nhà, chỉ cần xuống xe ở trạm gần trung tâm mua sắm nơi Kỷ Du Thanh đậu xe là được, đến lúc đó thuận tiện đi qua ăn cơm trưa, thời gian vừa vặn.
Bởi vì là xuất phát từ ga xe lửa, người ngồi ở trạm này khá nhiều, đại đa số đều mang theo ít nhất một kiện hành lý, bởi vậy lên xe có vẻ có chút gian nan. Vừa mới lên xe, Kỷ Du Thanh liền cùng hai đứa nhỏ này chen chúc tán loạn, đơn giản cách nhau cũng không tính là xa, khoảng cách không sai biệt lắm chỉ có sáu người, xoay qua xoay lại đều có thể nhìn thấy đối phương.
"Không nghĩ tới người đi tàu điện ngầm ở Hoa Đô cũng nhiều như vậy a." Triệu Tiểu Vân sắp bị ép thành bánh thịt rồi.
"Đương nhiên a, dù sao nơi này cũng là thủ đô." Đường Nghiên nói xong, không quên ngửa đầu nhìn tình huống bên Kỷ Du Thanh, xác định nàng đang ở gần mình mới an tâm.
Triệu Tiểu Vân không khỏi tò mò nói: "Dì Kỷ của cậu thật sự chỉ mới 35 tuổi thôi sao?"
Đường Nghiên gật đầu: "Thật a, thật hơn cả vàng đấy."
"Sao tớ nhìn kiểu nào cũng chỉ giống như có hơn 20 tuổi thôi a, bảo dưỡng thật tốt. Mẹ tớ bây giờ cũng mới hơn40 tuổi, hoàn toàn không thể đem ra so sánh với dì Kỷ của cậu a." Triệu Tiểu Vân nói.
Đường Nghiên nghe xong lời này, trong lòng lại không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác tự hào, sảng khoái nói không nên lời.
"Sao lại là dì Kỷ của tớ chứ?" Đường Nghiên khó hiểu, những lời này khi cô nghe vào tai luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Triệu Tiểu Vân điểm chóp mũi cô cười nhạo: "Chẳng lẽ là của tớ sao?"
"Vậy, dì ấy là của tớ." Đường Nghiên vội vàng nói.