Chương 20

Bảy giờ tối, trên con đường đầy cây xanh trong tiểu khu có người dắt chó lông vàng tản bộ, bóng người nhảy múa quanh đèn đường, tất cả đều diễn ra trong hoàn cảnh yên tĩnh không tiếng động như vậy. Kỷ Du Thanh đậu xe trong gara, Đường Nghiên ôm túi mua sắm đứng bên ngoài gara chờ, gió thổi qua cánh tay không tay lạnh lẽo, cô đứng có chút tê chân. Kỷ Du Thanh ở trên xe làm gì cũng không biết, một lát sau thấy nàng xuống khóa xe, lấy ra một hộp bình giống như hộp thuốc, đặt ở trên túi mua sắm trước ngực Đường Nghiên: "Thiếu chút nữa quên mất chuyện này."

"Đây là cái gì vậy?" Ban đêm quá tối, Đường Nghiên nhìn không rõ lắm.

"Là dì xin của một người bạn ở Mỹ mang về, Vitamin phức hợp kẹo dẻo, cho con."

Đường Nghiên bất ngờ: "Cho cón sao?"

Nói xong Kỷ Du Thanh đứng ở cửa nhập mật mã cửa chính: "Có thể gia tăng sức đề kháng, như vậy sẽ không còn dễ sinh bệnh nữa."

Thì ra nàng còn nhớ tới chuyện của hôm thứ hai, thật ra mỗi lần Đường Nghiên nhớ tới đều cực kì xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy có chút mất mặt. Cô không muốn ở trước mặt Kỷ Du Thanh lại biểu hiện ra sự yếu đuối như vậy, vì vậy cô yên lặng nhận lấy lọ Vitamin tổng hợp này, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải rèn luyện thân thể thật tốt.

...

Bình thường Kỷ Du Thanh nấu ăn cũng không nhiều, nhưng lại biết nấu nhiều món, mặc dù chỉ có hai người ăn cơm, nhưng cũng sẽ làm ít nhất 3 đến 5 món ăn. Công việc của Đường Nghiên là phụ trách xuống tay, hai người hợp tác vô cùng thuần thục, cùng nhau hoàn thành bữa cơm tối này.

Lúc ăn cơm, ngồi dưới ánh đèn, Kỷ Du Thanh bưng chén cơm nhìn lướt qua Đường Nghiên, tự nhiên hỏi: "Hình như con đã đen hơn một chút, không dùng kem chống nắng sao?"

Đường Nghiên dừng một chút, nuốt cơm xuống, trả lời thật lòng: "Chưa từng dùng qua."

Kỷ Du Thanh lúc này mới nhớ kỹ lại, Đường Nghiên không giống như những sinh viên mới vào năm nhất đã bắt đầu học trang điểm, tất nhiên cũng sẽ không chú ý đến phương diện chống nắng này: "Lát nữa vào phòng dì lấy hai chai đi, dì đã sử dụng qua rồi, hiệu quả cũng không tệ lắm."

"Không cần, không cần, không cần." Đường Nghiên liên tục xua tay từ chối: "Con không quen sài những mỹ phẩm này."

Kỳ thật cũng không thể nói là cô dùng không quen, chỉ có thể nói là trong cuộc đời Đường Nghiên còn chưa từng tiếp xúc với mỹ phẩm lần nào. Cô giống như một lọ nước trong ngoài đại dương, không có gì khác nhau.

"Chống nắng cũng xem như là chăm sóc da, con gái phải biết chăm sóc làn da của mình. Hơn nữa, về trang điểm cũng không cần phải suy nghĩ mâu thuẫn gì đó, cho dù bây giờ con không tiếp xúc, nhưng sau này đến khi đi làm thì cũng phải học." Kỷ Du Thanh giải thích.

Cơm nước xong, Đường Nghiên vẫn đi theo Kỷ Du Thanh vào phòng, chỉ thấy nàng đi tới trước bàn trang điểm ngồi xổm xuống, từ trong tủ lấy ra hai bình xịt chống nắng chưa mở, giao cho Đường Nghiên: "Cần nhanh thì cách bốn năm tiếng xịt một lần, nếu không có thời gian thì ít nhất mỗi ngày cũng phải xịt một lần, như vậy sẽ không bị rám nắng."

Đường Nghiên nhìn bình xịt chống nắng không biết của nước nào là đọc không hiểu văn tự, dường như hiểu lại như không hiểu mà gật gật đầu.

"Không phải nói da đen thì sẽ không đẹp, nhưng tia cực tím đối với làn da có lực sát thương nhất định, nếu để da phơi nắng lâu dài sẽ lão hóa rất nhanh, chăm sóc nhiều một chút cũng không sao."

"Cám ơn dì Kỷ." Đường Nghiên như khúc gỗ nói.

***

Ôm hai bình xịt chống nắng trở về phòng, Đường Nghiên ngồi xuống trước bàn học, kìm lòng không được cầm lấy nhìn khuôn mặt của mình qua chiếc gương trên bàn. Bởi vì còn trẻ tuổi nên tạm thời còn chưa có vấn đề gì về da thịt, vừa săn chắc lại vừa đàn hồi, đầy collagen, quả thật giống như lời Kỷ Du Thanh nói, có chút hơi đen. Lại nói, mười tám năm qua cô đều không có chăm sóc tốt cho làn da của mình.

Đúng lúc này, tiếng tin nhắn điện thoại di động kéo cô trở về, buông gương trong tay ra, nhặt điện thoại di động trên bàn lên xem.

Triệu Tiểu Vân: [Nghiên Nghiên! Tớ đã lên tàu rồi, dự kiến sẽ đến Hoa Đô vào sáng mai a.]

Đường Nghiên nhìn thấy tin nhắn này, nhất thời kích động đến tay phát run, thiếu chút nữa cầm không vững điện thoại di động, vội vàng đánh máy nói: [Khi nào cậu xuất phát vậy? Sao lại không nói cho tớ biết a.]

Triệu Tiểu Vân ngồi trên tàu gần như là trong một giây liền quay lại, cô quay một đoạn video ngắn chỉ có 9 giây. Từ trong video đại khái có thể thấy được đám người xung quanh nhộn nhịp, phóng mắt nhìn qua toàn là đầu người, còn có cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua.

Đường Nghiên từ đó phát hiện ra một chuyện: [Tiểu Vân, cậu... cậu không có chỗ ngồi sao?]

Triệu Tiểu Vân: [Không sao, tớ ngồi trên vali cũng giống như ngồi trên ghế cứng thôi.]

Đường Nghiên cầm điện thoại di động, đột nhiên cảm thấy một trận cay đắng. Lúc cô mới tới nơi đây cũng đã ngồi xe hơn hai mươi tiếng đồng hồ, vì vậy cũng biết bản thân bị dày vò cỡ nào, cũng có thể cảm nhận được cảm giác này sâu sắc như thế nào, cho nên Tiểu Vân nói cái gì mà không sao gì đó đều là nói dối.

Tất cả những lời nói đó đều là giả, thật sự không thoải mái chút nào.

Thấy Đường Nghiên không trả lời, Triệu Tiểu Vân lại nói tiếp: [Sắp đến kỳ nghỉ Quốc Khánh rồi, vì vậy có rất nhiều vé đều đã bị mua, vất vả lắm tớ mới cướp được một vé đứng a, người đến Hoa Đô quả thực quá nhiều.]

Đường Nghiên: [Vậy trước khi lên tàu cậu có ăn cơm chưa? Chú ý bảo vệ tốt tài sản cá nhân, trên xe lửa nhiều người mắt tạp a.]

Triệu Tiểu Vân: [Tớ cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi a, đương nhiên biết đói bụng ăn cơm nha, còn có toàn thân tớ cũng chỉ có mấy ngàn đồng, ai coi trọng chứ.]

Mấy ngàn đồng đối với Đường Nghiên cũng là tiền.

Triệu Tiểu Vân: [Được rồi, bản thân tớ sẽ tập trung chú ý. A đúng rồi, cậu hẳn là đang phải huấn luyện quân sự ở trường học đi, ngày mai tớ trực tiếp ngồi xe đến trường tìm cậu hay sao?]

[Ngày mai tớ được nghỉ, cậu nói cho tớ biết khi nào đến đi, tớ sẽ đến ga xe lửa đón cậu.]

Triệu Tiểu Vân: [Được a, chờ tớ xem giờ xuống xe đã.]

Qua một hồi, Triệu Tiểu Vân lại trả lời: [Hẳn là khoảng mười giờ rưỡi sáng là đến đó.]

Đường Nghiên: [Được rồi, vậy ngày mai tớ dậy sớm hơn một chút.]

Loại chuyện nhỏ này vẫn là không nên làm phiền Kỷ Du Thanh, Đường Nghiên tự mình có thể giải quyết, cô đã làm phiền nàng quá nhiều.

...

Kỷ Du Thanh ở bên kia cầm điện thoại đứng bên ban công, một tay gác lên lan can.

Bên ngoài ban công là cây xanh được trồng bởi khu dân cư, đúng lúc đang là mùa hoa quế nở rộ, mùi thơm ngát quanh quẩn, vô cùng thoải mái, có thể làm dịu một ngày mệt mỏi.

Đây là lần thứ hai kể từ khi Đường Nghiên đến Hoa Đô mà mẹ cô gọi điện thoại đến, chủ yếu là hỏi một chút về tình hình của cô.

Kỷ Du Thanh trong điện thoại hăng hái khen cô một trận, không tiếc lời khen ngợi chút nào.

Nghe nàng nói như vậy, Đường Huệ Di mới yên tâm: "Phiền em a, Du Thanh, phiền em hao tâm như vậy."

Kỷ Du Thanh đổi tay cầm điện thoại di động: "Nếu muốn biết tình huống của con bé như vậy, vì sao không gọi điện cho con bé a? Nghiên Nghiên hẳn cũng sẽ rất vui mừng."

Bên kia điện thoại vẫn có tiếng khóc nháo của đứa nhỏ, Đường Huệ Di nói: "Cho tới nay chị chưa từng làm tốt trách nhiệm của người mẹ, vẫn là quên đi... chị cảm thấy thoải mái hơn khi biết con bé ở trường rất tốt là được rồi."

Kỷ Du Thanh không tiện nhiều lời gì, dù sao nguyên nhân tạo thành tất cả những chuyện của hôm nay cũng có cô. Cho dù Đường Huệ Di có lựa chọn như thế nào, thì đó đều là quyền lợi của nàng ta.

Trong ngăn kéo của Kỷ Du Thanh vẫn để một lá thư đã được tháo ra, đây là một tháng trước nàng nhận được, là do người của bưu điện gọi điện thoại cho nàng, vì vậy Kỷ Du Thanh mới biết được.

Người viết thư chính là mẹ của Đường Nghiên, Đường Huệ Di.

Nội dung của bức thư là như thế này:

[Đàn em Du Thanh, xin chào, khoảng cách chị viết cho em bức thư này, chúng ta đã gần mười tám năm không gặp mặt, trước tiên muốn hỏi thăm em một chút.

Mặc dù mấy năm nay mỗi lần em đổi số sẽ đều gửi đến hộp thư của chị một lần, nhưng một lần chị cũng không trả lời lại. Suy nghĩ một chút vẫn là tự tay viết thư cho em, tương đối có thành ý hơn.

Chị vẫn chọn cách sinh ra Nghiên Nghiên, năm nay con bé vừa tròn mười tám tuổi. Con bé rất thông minh, rất cố gắng thi đậu đại học Hoa Đô. Chị là một người mẹ không xứng đáng, chị cũng nợ con bé quá nhiều, bây giờ con bé sắp rời quê hương đến thành phố xa lạ, chị lại không có cách nào ở bên cạnh. Nhớ đến lời em đã từng nói năm xưa, nếu gặp khó khăn thì đều có thể tìm em. Vì vậy chị cảm thấy hiện tại là thời điểm khó khăn nhất của chị, chị không muốn Nghiên Nghiên lẻ loi một mình lại đối mặt với nhiều chuyện như vậy, chị thật sự không có biện pháp nào nữa nên mới có thể lựa chọn tìm em.

Chị kết hôn, năm ngoái vừa mới sinh được một đứa con trai nhỏ, nhà chồng đợi chị cũng được, chỉ là thằng bé còn quá nhỏ, vì vậy chị căn bản không có biện pháp rời đi, cũng không đến được Hoa Đô. Cho nên mới muốn đem Nghiên Nghiên phó thác cho em, có em ở cùng chị sẽ yên tâm hơn, nếu như em có thể nhìn thấy phong thư này.]

Kỷ Du Thanh đọc bức thư này một lần nữa, sau đó kéo tầng thứ nhất bỏ vào ngăn bàn, có lẽ tất cả đều là sắp xếp của vận mệnh.

***

Ngày hôm sau.

Đường Nghiên dậy rất sớm, rửa mặt thay quần áo, khoảng bảy giờ đã thu dọn xong tất cả. Cô dựa theo bản đồ đã nghiên cứu vào ngày hôm qua, từ tiểu khu đi ra ngoài mấy trăm mét là vào ga tàu điện ngầm, ở giữa chuyến lại đổi thêm vài lần, sau đó có thể đi thẳng đến ga xe lửa.

Vì khôngmuốn quấy rầy Kỷ Du Thanh nghỉ ngơi, Đường Nghiên rón rén ra ngoài, chỉ gửi cho nàng một tin nhắn đơn giản.

[Dì Kỷ, hôm nay bạn con đến Hoa Đô, con đến ga xe lửa đón cậu ấy.]

Mang theo túi đeo vai ra ngoài.

Mặt trời vừa mới xuất hiện, Đường Nghiên liền mặc một chiếc áo thun dài tay kết hợp với quần jean giản dị. Lúc đầu cũng coi như thuận lợi, đi theo hướng dẫn thành công tìm được ga tàu điện ngầm. Sau đó mua vé mò mẫm thật lâu, vẫn là dưới sự trợ giúp của một chị qua đường tốt bụng mới mua được vé. Đường Nghiên cảm thấy mình ngu chết đi được, bất quá hôm nay cũng là lần đầu tiên cô ngồi tàu điện ngầm, về sau tập cho quen là được rồi.

Trên đường lần đầu tiên đổi xe, Đường Nghiên từ trên tàu điện ngầm đi xuống, bởi vì không quen đường, hơn nữa người cũng tương đối nhiều, vì vậy trong lúc nhất thời choáng váng đầu óc. Trong tưởng tượng của cô chính là sau khi ra ngoài thì đi vào chuyến xe đối diện là được, nhưng trong hiện thực lại không phải như vậy, mỗi một điểm đến phía trên đều không phải là phương hướng cô muốn đi, đành phải rầm rầm chạy lên cầu thang, đúng lúc này lại nhận được điện thoại của Kỷ Du Thanh, thanh âm bên kia nghe thấy liền biết là đang sốt ruột.

"Sao con lại ra ngoài một mình? Đi đón bạn cũng không nói cho dì biết, hiện tại đang ở đâu? Dì đi tìm con."

Kỷ Du Thanh dường như đang tức giận, Đường Nghiên đành phải thành thật khai báo tình huống trước mắt của mình, trạm dừng chân, cùng với không biết là đang ở chỗ nào.

"Con cứ ở đó, dì đi tìm con." Kỷ Du Thanh nói.

Từ trong điện thoại, Đường Nghiên nghe thấy tiếng còi xe, chắc hẳn là nàng đã lái xe ra ngoài đi tìm rồi. Không muốn phiền nàng, bây giờ cuối cùng vẫn gây ra phiền toái lớn như vậy. Sau khi cúp điện thoại, Đường Nghiên ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ.

Trong lòng quá mức lo lắng, dù sao cũng là một cô bé không sinh ra ở Hoa Đô, hơn nữa trạm dừng chân của Đường Nghiên đang đứng nằm ở một phố đi bộ phồn hoa, ven đường không có chỗ đậu xe. Kỷ Du Thanh vội vàng, đành phải bỏ xe ở bãi đỗ xe dưới lòng đất trung tâm thương mại, một đường đi bộ liên tục chạy vào ga tàu điện ngầm.

"Con làm dì lo lắng muốn chết, bỏ lại một tin nhắn như vậy rồi liền đi." Kỷ Du Thanh thở hồng hộc xuất hiện trước mặt Đường Nghiên.

Đường Nghiên trong lòng có chút băn khoăn, yếu đuối trả lời: "Con không muốn quấy rầy đến dì nghỉ ngơi."

Kỷ Du Thanh bất đắc dĩ bĩu môi, kéo cổ tay cô lên: "Đi thôi."

Đường Nghiên nhìn qua nhìn lại rồi nhận ra không phải là phương hướng đi ra ngoài, vội vàng hỏi: "Không phải đi ra ngoài sao?"

"Dạy con cách làm thế nào để đổi trạm, lần sau con phải làm được." Kỷ Du Thanh đi phía trước nói.

Đường Nghiên cảm thấy mình ngu muốn chết, loại chuyện nhỏ này còn phải nhờ Kỷ Du Thanh dạy.

Bất quá Kỷ Du Thanh cũng không thật sự tức giận với cô, chỉ là lo lắng cô đột nhiên đi ra ngoài một mình, cho nên giọng điệu nói chuyện mới có chút sốt ruột. Dưới sự giảng dạy của nàng, cuối cùng Đường Nghiên cũng hiểu được làm thế nào để đổi chuyến, hai người theo dòng người cùng lên tàu điện ngầm, vận khí tốt nên được xếp ở hàng đầu tiên, đi vào còn có chỗ ngồi.

Những người còn lại đi lên chỉ có thể đứng, Đường Nghiên nhìn trái nhìn phải, cảm khái một câu: "Thật đông a."

"Trạm này lúc nào cũng rất đông, trước đây lúc dì đi học, thường xuyên không có chỗ ngồi." Kỷ Du Thanh nói.

Lẳng lặng ngồi ba trạm tàu, khi sắp xuống để tiến hành đổi chuyến thứ hai, Đường Nghiên chuẩn bị đứng lên, Kỷ Du Thanh lơ đãng nhìn thấy quần cô bị nhuộm một chút vệt đỏ, diện tích lộ ra ngoài cũng không nhỏ.

Đường Nghiên hoàn toàn không phát hiện ra, đứng dậy chuẩn bị xuống xe, phía sau đột nhiên có hai tay duỗi qua, xuyên qua eo cô, quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Du Thanh đang cởϊ áσ khoác của mình buộc vào thắt lưng cô.