Buổi chiều hôm đó buổi huấn luyện kết thúc rất sớm, xe tư nhân trong trường so với trước đó cũng tăng lên rất nhiều. Dọc theo đường đi từ sân thể dục trở về, mồ hôi thấm ướt cả lưng, khuôn mặt Đường Nghiên nóng lên có chút ửng đỏ. Sau khi trở về ký túc xá, trước tiên cô tắm rửa, thay quần áo khô ráo, là quần áo Kỷ Du Thanh mua cho, cô cảm thấy mình cũng nên chú ý hình tượng một chút, mồ hôi đầm đìa ngồi trên xe nàng cũng không tốt.
Vừa lau tóc xong, trên điện thoại di động liền nhận được tin nhắn wechat của Kỷ Du Thanh.
Một vài từ rất ngắn: [Dì đã đến dưới cầu thang rồi.]
Đường Nghiên không nói hai lời liền mang theo cặp sách của mình, bên trong chứa quần áo vừa mới thay xong chuẩn bị mang về giặt, sách giáo khoa cần chuẩn bị,...
"Cậu sắp đi rồi sao?" Hạ Tử Hàm ở giường đối diện còn đang chậm rãi thu dọn hành lý.
Đường Nghiên đeo cặp sách đã chạy tới cửa: "Đúng vậy, dì tớ đến đón tớ rồi, tạm biệt, ngày mốt gặp lại." Vội vàng nói xong, khi nhìn lại ngoài cửa đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
Đường Nghiên xuống lầu với bước chân nhẹ nhàng, cũng mang theo một trận gió nhẹ, tâm trạng chỉ sợ là ngày vui nhất trong tuần qua của cô. Hôm nay dưới lầu ký túc xá có rất nhiều người, có phụ huynh, cũng có những người có địa vị trong xã hội khác. Nam nữ lẫn lộn, Đường Nghiên từ ký túc xá đi ra, ánh mắt không quên tìm kiếm xung quanh, cô rất nhanh đã nhận ra hình ảnh quen mắt trong đám người kia. Nàng cơ hồ là trắng nõn đến phát sáng, làn da trong suốt không tỳ vết, ăn mặc đơn giản không mất đi sự thời thượng, hào phóng kiêu ngạo, Đường Nghiên vội vàng chạy tới.
Ngay từ đầu, Kỷ Du Thanh còn có chút lo lắng Đường Nghiên sẽ không nhìn thấy mình, nàng đang tìm kiếm trong đám người, nào ngờ trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái đầu, tiếp theo là gương mặt phóng đại của Đường Nghiên: "Dì Kỷ!"
Kỷ Du Thanh giật mình, kinh ngạc trước tốc độ nhanh như gió của cô, vừa dẫn cô đi về phía bãi đậu xe, vừa vô cùng tự nhiên ôm vai cô hỏi: "Làm sao con nhìn thấy dì vậy?"
Đường Nghiên cũng không hề che giấu, thẳng thắn trả lời: "Bởi vì dì Kỷ là người trắng nhất a, ở trong đám người kia rất chói mắt, rất dễ nhận ra."
Không nghĩ tới Đường Nghiên sẽ thẳng thừng khen mình như vậy, Kỷ Du Thanh theo bản năng không kịp phản ứng, lại có chút ngượng ngùng đứng lên, cuối cùng cũng xuyên qua dòng người chen chút kia. Kỷ Du Thanh ấn chìa khóa xe mở khóa, Đường Nghiên cũng đã quen thuộc tất cả, tự nhiên đi tới vị trí ghế phụ, mở cửa ngồi lên xe.
Chờ Kỷ Du Thanh lên xe, Đường Nghiên đã sớm thắt dây an toàn, ngoan ngoãn chờ nàng.
"Trong nhà đã hết thức ăn rồi, nên bây giờ chúng ta đi dạo siêu thị a."
"Được." Đường Nghiên vui vẻ đồng ý, đến Hoa Đô cũng đã hơn nửa tháng, hình như cô đang dần dần thân thiết với Kỷ Du Thanh, so sánh với cô lúc mới tới tay chân luống cuống cái gì cũng sợ, thì bây giờ vẫn có chút tiến bộ.
Xe từ từ rời khỏi trường học tiến vào đường chính, lúc này là 17:48 chiều, mặt trời đã sắp xuống núi, thời tiết cũng không còn nóng như trước. Cửa sổ xe được mở ra, vừa vặn cho gió mát tràn vào làm cho người ta cảm thấy cực kì thoải mái. Vòng cổ trên cổ áo theo hướng gió trượt vào, tóc Đường Nghiên cũng bị thổi bay theo gió, cô kìm lòng không được mà híp mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.
Kỷ Du Thanh đang lái xe liếc cô một cái, trên mặt mang theo nụ cười nhợt nhạt: "Thích nghe bài gì?"
Đường Nghiên giật mình một chút, vội vàng trả lời: "Vương Phỉ, con thích nghe nhạc của cô ấy."
Chỉ thấy Kỷ Du Thanh một tay lái xe, tay kia thao tác trên màn hình, trên xe bắt đầu phát ra bài hát
. Có bài hát được phát ra, bầu không khí trong xe lập tức khác đi, Đường Nghiên nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cũng không nói gì, chỉ là theo hướng xe di chuyển, gió thổi mái tóc vụn trước trán cô ra sau, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Qua thời gian của hai bài hát cũng đã đến siêu thị, Kỷ Du Thanh lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, sau đó hai người liền đi bộ vào thang máy lên lầu. Bởi vì là thứ bảy, lại vào khoảng thời gian này, vì vậy người trong siêu thị rất đông, nhất là khu vực thanh toán, phía sau mỗi quầy thu ngân đều xếp hàng dài như thác nước.
Kỷ Du Thanh không chút hoang mang đẩy giỏ hàng đi vào, trước tiên đi dạo khu đồ dùng sinh hoạt ở tầng 1, mua chút đồ dùng giành cho nữ giới. Đường Nghiên cứ như vậy ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ nhìn khắp nơi, xoay xoay vài vòng.
"Bàn chải đánh răng này thật đáng yêu." Kỷ Du Thanh bỏ vào giỏ hàng, đi tới khu vực bàn chải đánh răng, cô đưa tay lấy ra một đôi bàn chải đánh răng, là hình thỏ con hoạt hình, là một bộ một hồng một xanh, nếu muốn mua thì nhất định phải mua cả hai.
"Thích cái này không?" Kỷ Du Thanh hỏi ý kiến của Đường Nghiên.
Đường Nghiên không chút do dự trả lời thích, chỉ cần Kỷ Du Thanh thích thì cô cũng thích.
"Vậy con muốn chọn màu gì?" Kỷ Du Thanh lại hỏi.
Không biết vì cái gì, trong nháy mắt đó Đường Nghiên cảm thấy nàng giống như một cô bé, trái tim thiếu nữ vẫn như trước, cũng có thể nhìn ra nàng thật sự thích màu hồng, vì thế Đường Nghiên đưa tay chỉ chỉ màu xanh kia, nói: "Con muốn màu xanh này!"
"Được rồi, dì lấy màu hồng." Kỷ Du Thanh ném đôi bàn chải đánh răng này vào giỏ hàng, thoạt nhìn thật sự rất vui vẻ.
Đường Nghiên đi theo phía sau, yên lặng nhếch khóe miệng, nhìn nàng vui vẻ, cô cũng rất vui vẻ.
Lại mua thêm một cây kem đánh răng, sau khi mua một ít khăn giấy ướt, hai người đẩy giỏ hàng vào thang máy đến khu vực thực phẩm ở tầng 2. Quan trọng là mua thức ăn, bởi vậy đi thẳng đến khu vực rau củ thịt, nhìn qua đều rất tươi mới, trên thiết bị bảo quản rau củ cũng bốc lên khói của điều hòa.
"Buổi tối muốn ăn cái gì?" Kỷ Du Thanh tự nhiên hỏi.
Thật ra đối với việc ăn cái gì, Đường Nghiên luôn luôn không chú ý đến, nhất là khát vọng đối với thịt không lớn như vậy, cô cảm thấy rau quả làm thức ăn so với thịt còn ngon hơn: "Trứng xào cà chua."
Kỷ Du Thanh bất ngờ, cố ý quay đầu lại nhìn cô một chút, giống như đang hỏi yêu cầu này của cô có phải quá đơn giản hay không. Nhưng Đường Nghiên phản hồi bằng cách lấy ánh mắt đặc biệt chân thành tha thiết nhìn nàng, biểu hiện ra cô thực sự muốn ăn món trứng xào cà chua này, vì thế Kỷ Du Thanh không thể cự tuyệt.
Cà chua đặt trên kệ vừa đỏ vừa bóng loáng, Kỷ Du Thanh bỗng nhiên nổi lên tính tinh nghịch, cầm lấy hai quả cà chua trên tay, xoay người so sánh với hai má của Đường Nghiên, cười hỏi: "Thật giống với mặt con a."
Khuôn mặt Đường Nghiên đỏ lên một chút, cơ hồ là lập tức phản ứng, luống cuống trả lời: "Không giống a."
Kỷ Du Thanh bỏ cà chua vào trong túi, sờ vai cô: "Chọc con thôi." Nói xong liền xoay người lại, tiếp tục mua các món ăn khác.
Nhưng lúc này Đường Nghiên lại không tự chủ được nhớ tới bài đăng của của Kỷ Du Thanh vào lúc trưa. Chẳng lẽ là do cô nghĩ nhiều? Thật ra Kỷ Du Thanh không có chuyện gì không vui, dù sao từ lúc tan học đến bây giờ, nàng luôn cho cô trạng thái không tệ, thậm chí còn có chút hoạt bát hơn bình thường.
Có phải là do cô thực sự suy nghĩ quá nhiều không?
"Nghiên Nghiên!"
Nghe thấy tiếng gọi của Kỷ Du Thanh, Đường Nghiên ngẩng đầu mới phát hiện, mình đã bị tụt lại rất xa, cuống quít đuổi kịp.
"Đang suy nghĩ cái gì a? Nhập thần như vậy." Kỷ Du Thanh khom lưng chọn hải sản trong ao.
Đường Nghiên nhất thời trở nên giống như một học sinh bị giáo viên phạt, ấp úng tùy tiện nghĩ ra cái cớ để trả lời: "Đang nghĩ...buổi tối chúng ta sẽ ăn cái gì."
Bờ vai Kỷ Du Thanh hơi run rẩy, từ góc độ nào cũng nhìn ra là nàng đang cười, quay đầu cười với Đường Nghiên: "Nghiên Nghiên của dì cũng quá đáng yêu đi."
Trong nháy mắt đó, Đường Nghiên cảm giác được một trận từ đỉnh đầu vọt thẳng vào lòng bàn chân, còn có chút tê dại, mặt trong nháy mắt nghẹn đỏ, vành tai nóng lên.
Bên này cô còn đắm chìm trong lời ngọt ngào bất thình của nàng mà chưa kịp thoát ra, Kỷ Du Thanh bên kia đã đi tới bên chỗ hải sản, không hề để ý hay phát hiện ra một câu nói nào của mình đã trở thành một kích đối với Đường Nghiên.
Sau đó trong suốt quá trình mua sắm, Đường Nghiên cũng không có cách nào đưa ra bất kỳ ý kiến gì với Kỷ Du Thanh nữa, một đường đều là vẻ mặt ngốc nghếch gật đầu, trả lời tốt.
Lúc chuẩn bị tính tiền, đi ngang qua khu vực uống sữa chua lạnh, Kỷ Du Thanh bỗng nhiên hỏi: "Có muốn ăn kem không? Dì muốn ăn một chút."
Đường Nghiên vẫn gật đầu đáp ứng vô điều kiện như trước, Kỷ Du Thanh cầm một hộp dâu tây, Đường Nghiên cầm mùi vani.
Xếp hàng thanh toán, tiếp tục đẩy giỏ hàng đi thang máy xuống lầu, trong lúc đi bộ Kỷ Du Thanh liền mở kem ra, một bên kìm lòng không được chia sẻ với Đường Nghiên: "Hồi nhỏ dì đặc biệt thích kem có vị dâu tây, nhưng bởi vì điều kiện trong nhà không tốt, không thể thường xuyên ăn nên sau khi lớn lên kiếm được tiền rồi lại điên cuồng bồi thường cho mình gấp bội, ăn nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn cảm thấy ngon a."
Đường Nghiên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Kỷ Du Thanh, lúc nhìn nàng đút một muỗng kem vào miệng, trong ánh mắt toát ra biểu tình giống như cũng không quá vui vẻ.
Thì ra Kỷ Du Thanh cũng không phải từ khi sinh ra đã có tiền như cô tưởng tượng, nàng cũng từng sống cuộc sống không có tiền. Đường Nghiên luôn cảm thấy nàng có quá khứ không ai biết, cô rất muốn biết, cũng rất muốn tìm hiểu về nàng.
Có lẽ là ý thức được cô đang ngẩn người, Kỷ Du Thanh có lòng tốt nhắc nhở: "Kem của con nếu còn không ăn thì sẽ tan a."
Đường Nghiên lúc này mới luống cuống tay chân, vội vàng mở hộp kem hương vani của mình ra, ăn một ngụm ngọt ngào.
Lúc này hai người đã đi vào thang máy: "Của con có ngon không?" Kỷ Du Thanh thuận miệng hỏi.
Đường Nghiên dùng sức gật gật đầu, một giây sau không biết tại sao lại ma xui quỷ khiến lại dùng thìa của mình múc một muỗng đưa qua, Kỷ Du Thanh cũng cực kì tự nhiên khẽ cúi đầu dùng miệng tiếp nhận: "Ừm ~ vị này cũng không tệ, để lần sau thử xem."
Đường Nghiên thu tay lại, nhìn chằm chằm cái thìa vừa mới được Kỷ Du Thanh nếm qua, tay cũng có chút phát run.
Cúi đầu lại yên lặng ăn một miếng, một ngụm này cảm thấy đặc biệt ngọt ngào, so với bất kỳ loại kem nào trước đó đều ngọt hơn.