Chương 6

"Tiểu nương tử??"

Ngón tay của Tân Di run lên, kinh ngạc hoàn hồn, một bộ dáng ngạc nhiên.

"Công công đang nói đùa đúng không? Tội danh của ta không phải là xấu chết trượng phu hay sao? Tại sao còn muốn thêm mắm dặm muối?”

Tôn Hoài:...

Tân Di: "Cái này không phải của ta. Có phải là Quận vương có quá nhiều cơ thϊếp rồi nhầm hay không?”

Tôn Hoài:...

Đối với sự xấu xí của Trương tiểu nương tử, Tôn Hoài đã sớm nghe nói đến, không có ấn tượng tốt về nàng.

Nhưng người trước mặt dường như không hoàn toàn giống như hắn ta tưởng tượng-

Không phải là một giai nhân tuyệt mỹ, nhưng muốn nói nàng xấu xí làm chết người, nhất định sẽ khiến người cười chết.

"Tiểu nương tử da mặt mỏng không chịu thừa nhận, chúng ta cũng không miễn cưỡng."

Thấy Trương gia đang đi về phía bên này, Tôn Hoài cầm đồ trong tay nhét vào trong lòng ngực.

"Quận vương còn có lời khác, muốn ta dặn dò với nương tử."

Tân Di nói: "Nếu không đưa bạc, nhưng dặn dò khác tất không cần thiết phải không?"

Tôn Hoài hầu hạ bên cạnh Phó Cửu Cù đã lâu, hiếm khi cảm nhận được sự bất kính của người khác. Tiểu nương tử này trong mắt mang ý cười, nhưng trên mặt lại có một sự kiêu ngạo không thể tin được, trước khi hắn ta kịp nói ra, lại có cảm giác như đàn gảy tai trâu.

"Khụ! Quận vương nói, kỳ án Trương gia thôn đã thu hút sự chú ý của triều đình, trước mắt tiểu nương tử không nên rời khỏi thôn khi chưa được phép, miễn cho người nói là sợ tội chạy trốn "

Trong lòng Tân Di hơi trầm xuống.

Chẳng trách người Trương gia nhanh như vậy đã tìm thấy nàng ở thành Biện Kinh, hóa ra là công lao của Hoàng thành ti.

Hừ!

Nhân vật đại phản diện làm việc, quả nhiên đủ ngang tàng đủ hiểm độc đủ quái lạ.

Không đưa bạc, để trên lưng nàng cõng thêm cái nồi còn chưa tính, còn tìm một gã công công đến giáo huấn nàng?

Tân Di liếc nhìn những người trong sân, cất giọng cười to.

"Công công trở về thay ta cảm tạ Quận vương, phần tình của hắn, ta sẽ tiếp nhận, đời này sẽ không cô phụ hắn."

Tôn Hoài:...

*

Phủ Trưởng công chúa.

Mưa phùn rơi tí tách đập vào song cửa sổ bằng gỗ, ngọn lửa bị gió liếʍ thành một vệt dài nghiêng, sa màn nhẹ đung đưa, tôn lên vẻ đẹp sáng sủa của lang quân đang chắp tay đứng bên cửa sổ, tuấn nhược cô phong.

Tôn Hoài cúi đầu dâng khay: "Gia, đã đến giờ uống thuốc rồi."

Mùi thuốc Đông y tràn ngập trong không khí, ngửi thấy cổ họng liền phát đắng.

Phó Cửu Cù hơi nheo mắt lại không lên tiếng, Tôn Hoài tới gần khuôn mặt mỉm cười.

"Trưởng công chúa điện hạ phái người tới nói cuối tháng này sẽ trở về phủ, còn hỏi thăm gia chuyện..."

Liếc nhìn biểu cảm của chủ tử, Tôn Hoài đặt khay sang một bên, duỗi tay đóng cửa sổ lại, mỉm cười nói: "Tào nương nương lập danh sách nữ tử có độ tuổi thích hợp đưa cho trưởng công chúa, rất lo lắng cho hôn sự của gia. Trưởng công chúa muốn đến thăm dò ý ứ của gia, hỏi liệu gần đây gia có thể có cần người hầu hạ, có để ý nữ tử nào hay không..."

Phó Cửu Cù xoay xoay nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, sắc mặt bình tĩnh trở lại tháp ngồi xuống.

"Sau ngần ấy ngày tu hành trên núi, thân mình của mẫu thân đã tốt hơn chưa?"

Tôn Hoài nghe lời này của chủ tử liền biết hắn không nghĩ đến việc hôn phối, vì thế xoay người dâng chén thuốc lên: "Trưởng công chúa phúc trạch thâm hậu, hẳn là đã tốt hơn rồi mới trở về phủ, bằng không sẽ không có tinh thần quan tâm đến hôn sự của gia..."

Phó Cửu Cù ngửa đầu lên uống thuốc.

"Nếu ngươi không sao thì đi xuống đi, không cần gác đêm."

Tôn Hoài thầm thở dài, đem nước súc miệng lên, đợi khi chủ tử thu thập thỏa đáng, lại không biết suy nghĩ cái gì, cau mày nói.

"Tiểu nhân thật sự có một chuyện, có chút bối rối..."

Phó Cửu Cù lười nhát hắng giọng: "Nói đi."

"Gia đối xử với Trương đô ngu hầu như huynh đệ, vì sao muốn Trương tiểu nương tử tái giá với người khác?"

"Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi thôi."

"Tiểu nhân không hiểu."

Phó Cửu Cù mím nhẹ môi, lộ ra vẻ giễu cợt.

"Tìm chút việc gì đó để cho Trương gia làm, nhân tiện thay Hành Viễn giải quyết cọc chuyện ăn năn này."

Trương Tuần không thích Trương tiểu nương tử, mọi người đều biết, nhưng không thích ở mức độ nào, người ngoài không biết, dù sao đó cũng là vấn đề của phu thê người ta, sau cánh cửa đóng kín cuộc sống như thế nào, ai biết được?

Tôn Hoài hạ mí mắt xuống, miệng không ngừng lảm nhảm.

"Tiểu nhân nghe người ta nói, Vương đại đồ tể ở ngõ Tiểu Điềm Thủy kia bạo ngược thành tánh, sau khi say rượu đã đánh chết ba nương tử... Đã lan truyền khắp phủ Khai Phong, cũng không phải lương xứng..."

Phó Cửu Cù lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ta nói sẽ tìm cho nàng ta lương xứng sao?"

"...... Vậy thì không có. "

"Hừ! Chết còn chưa hết tội."

Tôn Hoài im lặng.

Ngày ấy Trương tiểu nương tử đến quý phủ cầu kiến, còn muốn câu dẫn Quận vương, bám thật chặt, thật sự khiến người phản cảm, Quận vương chán ghét nàng cũng là có lý. Nhưng Tôn Hoài cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Tôn Hoài liếc nhìn chủ tử của mình, không nhịn được lại hỏi.

"Chủ tử, ngài nói tiểu nhân... Có phải ngày thường mặt mũi hiền lành, được người yêu thích hay không?"

Mí mắt Phó Cửu Cù trầm xuống, nhẹ giọng nói.

"Tiền bổng lộc vừa mới lĩnh đã tiêu hết rồi sao?"

"Hắc hắc, lần này tiểu nhân không phải muốn thưởng."

Sau khi gặp riêng Tân Di ở Trương gia thôn, Tôn Hoài cảm thấy tiểu nương tử rất khác thường, nhưng không thể nói rõ tại sao, vì thế hắn ta đã nói với Phó Cửu Cù từ đầu chí cuối.

"Gia nhìn kỹ tiểu nhân một cái xem, có phải bộ dáng hiền lành dễ thân thiết khiến người yêu thích, liếc mắt một cái là nhận ra được loại này hay không?"

Phó Cửu Cù ngồi vững vàng ngồi trên tháp, nheo mắt nhìn hắn ta một lát, đột nhiên xắn tay áo ngoắc ngoắc ngón tay về phía hắn ta.

"Lại đây!"

Tôn Hoài đáp vâng, vẻ mặt cười cười, nghiêng đưa lỗ tai tới.

"Gia, có việc ngài cứ phân phó..."

Phó Cửu Cù túm lấy lỗ tai Tôn Hoài, cơn đau khiến miệng Tôn Hoài ôi ôi không ngừng.

"Ôi Cửu gia, Quận vương chủ tử của tiểu nhân, tha... Tha cho ngón tay của ngài đi, đừng vì đôi tai không đáng kể của tiểu nhân mà làm đau tay của gia."

"Lỗ tai của ngươi là giấy hay sao?"

"Không, không phải." Tôn Hoài đau đớn đến nhe răng, ánh mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú lười nhác của Phó Cửu Cù, thấy hắn thật sự không tức giận, mặt dày mày dạn cười hì hì.

"Lỗ tai của tiểu nhân là do mẫu thân sinh ra."

"Hừ!" Phó Cửu Cù buông Tôn Hoài ra, đá một cước vào mông hắn ta.

"Đồ thứ hồ đồ! Hành Viễn chán ghét vứt bỏ còn không kịp, làm sao nói với nàng ta về ngươi?"