Chương 5

Trong lòng Lưu thị như lửa thiêu đốt, trong lúc nhất thời ấp a ấp úng, ngoảnh đầu nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Tiểu đề tử, nếu không phải lão nương thỉnh thần linh chiêu hồn kéo ngươi từ điện Diêm Vương trở về, ngươi đã sớm chết đuối ở Biện Hà cùng những con quỷ xui xẻo đó..."

Lưu thị là "bà đồng" nổi danh trong mười dặm tám thôn, cách nói thủy quỷ chính là xuất phát từ miệng bà ta.

Tân Di lạnh lùng nhìn bà ta, hừ cười châm biếm.

"Kéo trở về liền nổi củi lửa đốt dầu hỏa sao? Bà định làm thịt người nướng à?"

"Tiểu đề tử, ngươi đang ăn nói khùng điên gì thế ? Ta đó là, đó là..."

Trước mặt Phó Cửu Cù lại làm trò, Lưu thị căng thẳng đến mức khóe miệng chỉnh tề.

Ánh mắt Tân Di hơi nhướng lên: "Khóe miệng méo mó, lời nói không rõ ràng, bà mẫu đây là triệu chứng của trúng gió. Đừng nóng vội, nhấp một ngụm trà cho chậm lại, sau đó tiếp tục bịa chuyện. "

Bà tức* đấu đá trước mặt người ngoài, khiến khuôn mặt già nua của Trương Chính Tường đỏ bừng, vô cùng bẽ mặt.

*Bà tức: mẹ chồng nàng dâu

Phó Cửu Cù khẽ nheo mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa tay vịn ghế gỗ, còn tựa như đang thật sự lắng nghe cẩn thận, không đếm xỉa đến.

Hồi lâu sau, mơi thấy hắn đặt chén trà xuống.

"Tiểu tẩu—"

Một vết nước bắn trên ban chỉ ngọc lục bảo của bàn tay phải.

Tôn Hoài vội vàng đưa ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết.

Phó Cửu Cù chậm rãi lau tay, các đốt ngón tay sạch sẽ thon dài, cắt tỉa gọn gàng, nhìn thấy rất đẹp mắt, lại giống như một con dã thú ngủ đông từ đầu ngón tay toát ra, lạnh lẽo và nguy hiểm.

"Vụ án thủy quỷ, ngươi đã nghe nói qua chưa?"

Tân Di giật mình, nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta suýt chút nữa bị người thiêu thành thủy quỷ chết cháy, Quận vương nghĩ như thế nào?"

"Vậy ngươi... Xác chết trôi sông mà lại còn sống, nguyên do là gì?"

Giọng nói của Phó Cửu Cù ấm áp dễ chịu, nhưng khiến Tân Di nghe vào thì vô cùng lo sợ.

Nếu vội vàng câu dẫn hắn thì sẽ ảnh hưởng đến mạng nhỏ, vậy chẳng bằng cho hắn chút sắc mặt nhìn một chút?

Cách làm trái ngược, nói không chừng còn được chết tử tế.

"Quận vương không nghe thấy sao? Bởi vì ta có một bà mẫu biết chuyện ma quái chiêu hồn, là bà ta cướp ta về từ điện Diêm Vương. Nếu Quận vương không tin, không bằng tự mình đi hỏi Diêm Vương gia một chút đi, xem có một chuyện như vậy hay không?”

"..."

Phòng khách đột nhiên an tĩnh trở lại

Ngón tay Phó Cửu Cù khẽ cong, ấn tách trà, ung dung thản nhiên nhìn nàng, không thể phỏng đoán được suy nghĩ của hắn.

Trương gia vừa kin ngạc vừa sợ hãi.

Tức phụ Tam lang từ đâu có lá gan lớn như vậy, dám giáp mặt xét hỏi Quảng Lăng Quận vương?

Lưu thị giáo huấn: "Tiểu đề tử không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, gọi ngươi ra đây là để tạ ân Quận vương, không phải cho ngươi ăn nói những lời khùng điên này. Còn không mau quỳ xuống khấu đầu lạy tạ với Quận vương. "

Là "người thân còn sống sót của Trương Tuần", tạ ân Phó Cửu Cù đã đến thắp hương là lẽ thường tình.

Nhưng Tân Di không phải là người của thời đại này, đối với chuyện này thật có tâm kháng cự. Hơn nữa, Trương tiểu nương tử không có thanh danh tốt, vậy nàng cần gì phải phá bỏ nhân thiết?

"Ta đều sắp phải tái giá, tiền trợ cấp của Trương gia không đến tay của ta, vậy Quảng Lăng Quận vương có ân gì với ta?"

"Ngươi-" Lưu thị tức giận đến cả người phát run: "Cái thứ vô liêm sỉ này, còn không mau quỳ xuống!"

Tân Di không nóng không lạnh cười một cái.

"Nếu không Quận vương lại ban thưởng cho ta một ít bạc, ta lại tạ ân cũng không muộn?"

Nàng có một đôi mắt xinh đẹp, ướŧ áŧ, lớn mặt nhìn chằm chằm Phó Cửu Cù.

Không sợ sệt, nhiệt liệt, lại mang theo chút hoang đường, bướng bỉnh, khí chất không ăn khớp với người trong phòng khách này.

Ngoài ra còn có vòng eo hẹp nhỏ đó, được thắt bằng một sợi dây gai, như thể một nắm tay có thể bị bẻ gãy, lại có một sống lưng kiên cường như thế, nó có thể bị ai đó bẻ gãy, giống như một con nhím nhỏ có thể đâm người...

Sau một trận yên tĩnh dài dằng dặc.

Phó Cửu Cù ý vị không rõ cười cười, chậm rãi đứng dậy.

"Tôn Hoài, đưa cho nàng ta."

......

Phó Cửu Cù rời đi mà không quay đầu nhìn lại.

Người Trương gia vừa sửng sốt vừa sợ hãi, từng người một giống như nịnh hót lão tổ tông, đi theo cung kính tiễn mấy người bọn hắn ra ngoài.

Khóe miệng Tân Di khẽ nhếch lên, thầm hừ một tiếng, không nhanh không chậm quay đầu lại, anh khịt mũi khịt mũi, không vội quay lại, đưa tay về phía Tôn Hoài đang bị bỏ lại một mình.

"Công công, lấy ra đây đi?"

Nụ cười của Tôn Hoài cứng đờ, hé ra khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm, mang theo một vẻ khϊếp sợ như gặp quỷ.

"Làm sao ngươi biết thân phận của ta?"

Mặc dù hắn ta mặc thường phục, giọng nói cũng không âm nhu bén nhọn như các nội giám bình thường. Lần đầu tiên gặp mặt, Trương tiểu nương tử làm sao biết được phía dưới của hắn ta... Thiếu cái kia?

Tân Di giật mình, ngay lập tức phản ứng với góc nhìn thượng đế của mình, nhanh chóng cười giải thích.

"Lúc trước đã nghe Tam lang nói qua, bên cạnh Quảng Lăng Quận vương có một vị công công mặt mũi hiền lành nhân phẩm quý trọng, đối xử với mọi người rất tốt, vừa thấy bộ dáng nhân hậu của công công, liền đoán được."

Lời khen này không chút dấu vết, khiến Tôn Hoài rất hưởng thụ.

"Đâu có, đâu có."

Cười một lát, Tôn Hoài lấy từ trong tay áo ra một túi vải.

"Đây là đồ tiểu nương tử làm rơi ở trong Quận vương phủ, hiện tại vật trả lại cho nguyên chủ."

Không phải đưa bạc cho nàng sao?

Tân Di mím môi, không vui lắm.

"Đây là cái gì?"

Tôn Hoài nghĩ nàng đang giả ngốc, bộ dáng hiền lành tươi cười: "Tiểu nương tử tự mình xem đi."

Tân Di khịt mũi, mỉm cười hỏi: "Chẳng lẽ là Quảng Lăng Quận vương muốn cùng ta trao nhận đồ riêng? Ta là góa phụ của huynh đệ hắn, lễ này cho cũng không hợp lắm.”

Khụ! Tôn Hoài hắng giọng, chậm rãi vén tấm vải lên: "Chúng ta cũng khuyên tiểu nương tử một câu, loại đồ vật bên người này, vẫn là nên cẩn thận bảo quản cho thỏa đáng, miễn cho ngươi lại thêm một tội danh nữa..."

Đồ vật bên người?

Tân Di nhìn mảnh vải "Uyên ương hí thủy" lọt vào tầm mắt, lúc này mới nhận ra đó là một cái yếm của nữ nhân.

Nhịp tim của nàng tăng lên một chút, nàng nhẹ nhàng vặn thắt lưng mềm mỏng, không hiểu sao lại nghĩ đến những đốt ngón tay trắng nõn và mảnh khảnh của Phó Cửu Cù khi hắn bưng trà.

Màu trắng sạch sẽ, màu đỏ chói mắt...

Cái yếm này rơi vào trên tay Phó Cửu Cù, là tình hình như thế nào?