Chương 3

Lai Thuận vừa nghe, trước tiên nói một câu Vương gia tâm thiện, sau đó liền đi sắp xếp.

Tiêu Niệm Chức cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Cô còn tưởng rằng phải đợi nửa ngày, trong lòng đang thấp thỏm không biết có gặp phải nam chủ nguyên văn hay không thì hộ vệ của Ngụy vương đến bảo bọn họ đi trước.

Ông lão chạy xe run rẩy, giơ roi lên.

Con bò già kêu “ò” lên một tiếng, chậm rãi đi về phía trước.

Tiêu Niệm Chức tò mò, thoáng vén một góc vải cũ ra, chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa dừng cách đó không xa, quả thật đang nhường đường cho người đi đường.

Nhìn một màn này, Tiêu Niệm Chức thầm nghĩ: “Ngược lại không giống một quý nhân lắm.”

Gần như là cùng một lúc, bên tai cô vang lên một âm thanh, trước mắt bắn ra một cái giao diện.

[Phòng bếp mỹ vị đã được kích hoạt lại, đang bắt đầu ...]

...

Nhìn giao diện khởi động nhiều lần nhưng vẫn luôn không biểu hiện thành công, Tiêu Niệm Chức còn có chút khẩn trương.

Cũng may, lúc xe trâu chậm rãi đến trước cửa Quốc Tử Giám thì rốt cục cũng thành công!

[Phòng bếp mỹ vị khởi động lại thành công, chào mừng ký chủ ra vào bất cứ lúc nào a ~]

[Cấp độ hiện tại của phòng bếp mỹ vị: Cấp 1.]

Bàn tay vàng của phòng bếp mỹ vị này ở thời hiện đại cũng đã sớm ràng buộc cùng Tiêu Niệm Chức. Lúc ấy Tiêu Niệm Chức bạo gan rất lâu, cuối cùng thăng bậc lên tới cấp 99.

Bây giờ khởi động lại giống như một bước trở lại trước ngày giải phóng vậy.

Tiêu Niệm Chức còn chưa kịp cảm thán cái gì thì nghe bà lão gọi: “Tiểu nương tử, đã đến rồi.”

“Ai!” Tiêu Niệm Dệt giòn vang đáp lại, đồng thời nhanh chóng từ trên xe ba gác đứng lên, trả hai đồng cho vợ chồng ông lão, sau đó mới đi tới Quốc Tử Giám.

Thế bá mà nguyên chủ nương nhờ là Tư nghiệp của Quốc Tử Giám, quan giai không tính là cao, nhưng người đọc sách mà, thân phận địa vị vẫn có.

Cho nên, nếu có ông ấy chăm sóc thì cuộc sống của mình hẳn là không tệ chứ?

Nếu không thì thôi, cô cũng đã có một phòng bếp mỹ vị rồi.

Trong lúc Tiêu Niệm Chức suy nghĩ lung tung thì người đã đi tới cửa Quốc Tử Giám.

Người trông coi của thư viện là hai đại bá nhìn tóc bạc trắng. Tiêu Niệm Chức cũng không dám xem thường bọn họ.

Bởi vì trong bọn họ có rất nhiều người đi qua đều là tiến sĩ ngũ kinh, học sĩ các loại. Tuy rằng không đến mức nói tất cả đều là nhà sư quét rác, nhưng đều không thể khinh thường.

Tiêu Niệm Chức đi qua đi, đầu tiên là chắp tay thi lễ chào hai vị đại bá, sau đó mới thanh thúy lên tiếng: “Xin hỏi Tiêu Trác Tiêu Tư nghiệp có ở đây không? Ta là cháu gái ruột thân tộc của ông ấy, Tiêu gia Nguyên Nương.”