Đường Tiểu Hà vuốt mông ngựa xong, liên tục không ngừng chạy vào trong lao.
Lúc này trong đại lao vẫn là một mùi vị bình dưa chua, Đường Tiểu Hà đi vào thì đập thẳng vào mũi.
Trước mắt mờ tối, truyền đến âm thanh của A Tế: “Ca ca, là huynh sao?”
Đường Tiểu Hà vội vàng lần theo âm thanh chạy tới, quả nhiên ở giữa một gian nhà tù nhìn thấy A Tế.
Dáng người A Tế cô đơn, trong phòng giam trống trải lộ ra dáng vẻ cực kì yếu đuối, dáng vẻ giống như hòa cùng một thể với bóng tối, chỉ có ánh mắt là đặc biệt sáng.
Một khắc Đường Tiểu Hà nhìn thấy, tâm tình phức tạp không nói nên lời, nhất thời cũng không chất vấn gì, chỉ đưa hộp cơm cho hắn ta rồi nói: “Ăn cơm trước đi, ta biết đệ là người dễ bị đói.”
A Tế nhận hộp cơm rồi mở nắp ra, ngay cả đũa cũng không dùng, đưa tay nắm lấy đồ ăn rồi nhét vào miệng, ăn như hổ đói.
Đường Tiểu Hà cũng đem một bình nước vào trong lao, lớn giọng nói: “Không ai giành với đệ đâu, ăn từ từ thôi.”
A Tế uống một ngụm nước, ừng ực uống một ngụm lớn, thức ăn bên trong miệng tất cả đều thuận lợi nuốt xuống, thả ấm nước xuống, thở mạnh một hơi giống như vừa đánh xong trận chiến này, chậm rãi nửa ngày, mới ngửa mặt lên nhìn Đường Tiểu Hà, chân thành nói: “Ca ca, người đó không phải đệ gϊếŧ.”
Đường Tiểu Hà không gật đầu cũng không lắc đầu, thở dài rồi nói: “Nhưng đệ xác nhận có đánh hắn ta mà không phải sao, vả lại không ai có thể chứng minh khi đệ đánh hắn ta xong rồi rời đi, không tiếp tục hại hắn ta, đây là điều phiền toái nhất.”
Nói đến đây, Đường Tiểu Hà không khỏi ngẩn người, bởi vì nàng nghĩ đến, bản án lúc trước của Bạch Cửu nương, tình huống mà bản thân đối mặt dường như còn phiền phức hơn rất nhiều so với A Tế. Hiện trường vụ án là nàng phát hiện, người tiếp xúc nhiều nhất với Bạch Cửu nương cũng là nàng, không ai có thể chứng minh trong sạch của nàng, thậm chí ngay cả nàng cũng không nói ra được nguyên nhân.
Nhưng Tống Hạc Khanh cũng không vì vậy mà coi nàng là hung thủ.
Mặc dù mỗi ngày nàng đều mắng hắn là cẩu quan, nhưng dưới tay của tên cẩu quan này, hình như thực sự chưa từng xảy ra án oan.
Đường Tiểu Hà nhất thời ma xui quỷ khiến, thế mà khẽ nói ra câu này: “Ta tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân.”
A Tế cho là mình nghe lầm, cau mày nói: “ Ca ca huynh nói gì vậy?”
Đường Tiểu Hà lấy lại tinh thần, lại lần nữa nghiêm mặt nói: “Ta nói, ta tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân. Nếu như đệ không phải là hung thủ, như vậy hắn ta nhất định sẽ không oan uổng đệ, khả năng là trước khi chân tướng hiện lên, nhốt đệ lâu một chút, ai nha cái tên cẩu quan này đúng thật là...”
Không được, đạo lý nàng đều hiểu, nàng vẫn có chút nuốt không trôi cơn tức đó.
Lúc này, quan coi cửa ở ngoài cửa thúc giục: “Xong chưa! Cũng lâu quá rồi!”
Đường Tiểu Hà vội vàng đáp lại: “Đại ca đừng nóng vội, tiểu đệ này sắp ra rồi.”
Nàng đem hộp cơm trống không và ấm nước đi, khi đứng dậy còn không quên an ủi A Tế: “Chờ nha, đệ nhất định sẽ được ra ngoài, tin tưởng Đại Lý Tự, cũng tin tưởng Thiếu Khanh đại nhân.”
A Tế không nói chuyện, chẳng qua nhìn biểu cảm hờ hững kia, quả nhiên hắn ta không quá để tâm.
Ai sẽ tin tưởng kẻ đã từng bóp cổ mình.
“Khụ khụ, khụ khụ.” Sát vách nhà lao bỗng nhiên truyền đến tiếng ho dồn dập.
Ánh mắt Đường Tiểu Hà xem xét, phát hiện bên trong là một lão già tóc trắng, đang ngủ đưa lưng về phía bên ngoài, đương nhiên, từ tiếng ho này có thể nghe được, ông ta cũng không ngủ yên ổn được.
Đường Tiểu Hà lay lay ấm nước, phát hiện bên trong còn cỡ hai ngụm, liền bỏ vào bên trong lan can nói: “Lão nhân gia, ta còn có chút nước này, ta để bên ngoài cho ông, ho khan nhiều cuống họng dễ khát, đừng quên uống nha.”
Lão già cũng không để ý đến, có lẽ không nghe thấy.
Đường Tiểu Hà không nghĩ nhiều, lại đưa tay ra với A Tế, nhanh chân đi đến cửa lớn nhà giam.
A Tế vẫn luôn đưa mắt nhìn bóng lưng của Đường Tiểu Hà đến khi biến mất.
Hắn ta liếʍ nước canh còn lưu lại trên miệng, lưu luyến không rời mùi vị này nói: “Miếng thịt vị giấm đường này ngon thật.”
Lúc này, tiếng ho khan lần nữa vang lên, đến khi dừng lại, có âm thanh già nua khàn khàn vang lên: “Không phải vị dấm đường, là vị vải.”
A Tế thuận theo âm thanh nhìn về phía cách vách, cảm thấy ông lão này khả năng bị giam thành đồ ngốc.
Ai lại so sánh vị thịt với hoa quả.
...
Buổi xế chiều, ngõ hẻm Nê Bồ Tát.
Sau khi điều tra một lượt nhà Uông Sĩ Lâm, các tư lại có mặt ở đây đã nôn ra một nửa, Vương Tài lớn tuổi nhịn không được ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông Uông gia, vừa nôn vừa mắng: “Mẹ nó quá buồn nôn rồi! Nhà ai người có bệnh đứng đắn thả một vạc cá không ăn ướp thành một vạc cá thối lớn! Mùi kia là người có thể ngửi sao!”
Bọn thủ hạ bịt lỗ mũi xen vào: “Nên nói chủ bộ hay không, tiểu nhân nhớ rằng Dương Châu có một món ăn nổi tiếng phải dùng cá thối để làm, gọi là cái gì thần quên rồi, có khả năng ông lão này quê quán một phần?”
“Món ngon ở Dương Châu nhiều lắm vì sao còn đặc biệt thích món này? Đúng là một lão già thối, trách không được tới tuổi này còn không kiếm được thê tử, ai nguyện ý cùng ông ta ngửi mùi thối này cả đời!”
Cơm trưa Vương Tài vừa mới ăn bị phun hết ra, hận không thể trốn về Đại Lý Tự, nôn xong miễn cưỡng đứng dậy, quệt miệng nói với người thủ hạ lục soát tìm phòng: “Điều tra thế nào rồi!”
Mọi người vừa hỏi ba cái lắc đầu, trên mặt đất đã lật cao thước rồi, không phát hiện điều gì thất thường.
Vương Tài thở dài: “Đại nhân lúc này thật sự tính sai, lão nhân này vừa điếc lại vừa què cả người không lưu loát, đừng nói là gϊếŧ người, người ta không làm thịt ông ta là may rồi, chỗ nào giống người có án mạng.”
Hắn ta nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất, nói: “Lục soát thêm một lần cuối cùng, cũng nhìn xem bể cái thối kia luôn, hẳn là dưới đáy có ẩn giấu thi thể, cho nên mới dùng đồ vật thúi như vậy che giấu.”
Mệnh lệnh đã ban, vạc bị đẩy ngã, xác cá trượt đầy mặt đất, mùi thối bốc ra, cả sân không chỗ nào có thể ngửi được.
Vương Tài kiểm tra cẩn thận một lượt xác cá, xác định bên trong không trộn lẫn thi thể, mới hết hi vọng, quyết định dẫn người về phục mệnh.
Trước khi rời đi, Đại Hoàng đột nhiên nổi cơn điên, nhắm chuẩn xác cổng nhà chính mà gâu gâu sủa loạn, kéo thế nào cũng không đi.
Vương Tài mới đi xem, thấy bên trong đã coi như là đổi mới một lần, kéo dây chó một cái, không nhịn được nói: “Gào với mặt đất trống làm gì, sớm nói Đại Lý Tự nên đổi chó, trở về chuẩn bị cho ngươi một bữa ngon.”
Đại Hoàng vẫn điên cuồng gào, vừa kêu thêm hai người, thật vất vả mới kéo đi được.
Rất nhanh, tiểu viện khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Trên mặt đất xác cá mắt trắng bệch nhìn trừng, đối diện với ánh mặt trời chói chang, há miệng giống như đang kể oan.
Một trận gió thổi qua, hai cái đèn l*иg đỏ dưới mái hiên nhà chính, hơi lung lay.