Chương 50: Món thịt Hợp Xuyên

Một lát sau, bên trong Tụng đường.

Nha dịch ba ban chia ra hai bên, một ông lão tóc trắng bạc phơ quỳ ở giữa, khuôn mặt ông lão thâm sâu, bả vai khuỷu tay run cầm cập, dáng vẻ hoảng sợ không kiềm chế được.

Tống Hạc Khanh ngồi ở chỗ chức vị cao, cầm lấy hộ tịch nhìn một chút, tiếp tục lên tiếng: “Uông Sĩ Lâm.”

Không có người trả lời.

“Uông Sĩ Lâm.” Hắn tính tình nhẫn nại kêu một lần nữa, người ngồi dưới vẫn không lên tiếng.

Khi hắn đang muốn nổi giận, Trương Bảo lại gần, nói nhỏ với hắn: “người ta bị lãng tai, không nói sát vào thì không nghe được người khác nói chuyện, đại nhân yên tâm, việc này để thuộc hạ qua một chuyến.”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Trương Bảo chạy đến trước mặt Uông Sĩ Lâm, xoay người nhắm vào lỗ tai Uông Sĩ Lâm hô to: “Thiếu Khanh đại nhân gọi ngươi đấy!”

Cả người Uông Sĩ Lâm hơi run run, lúc này mới như tỉnh dậy từ trong mộng, quỳ xuống đất bái lễ nói: “Có thảo dân!”

Lòng nhân ái của Tống Hạc Khanh bỗng nhiên trỗi dậy, nghĩ thầm thế này thì làm sao mà thẩm vấn.

Sau đó nửa canh giờ, hình ảnh bên trong Tụng đường đều có vẻ buồn cười khác thường.

Tống Hạc Khanh trên Công đường cao giọng thẩm vấn, Trương Bảo ở hạ đường nhắm vào lỗ tai Uông Sĩ Lâm rống to, có đôi khi rống một lần không được, còn phải rống hai lần, hết lần này đến lần khác người đã có tuổi miệng nói không rõ, rất nhiều lần Uông Sĩ Lâm nói cả một đoạn cũng nói không xong, ở đây mọi người sửng sốt không ai rõ ông ta đang nói cái gì.

Cả một buổi trưa trôi qua, bất quá cũng lấy được một chút thông tin.

Uông Sĩ Lâm thừa nhận đèn l*иg ở phòng của Tạ Trường Thọ là do chính tay ông ta làm, mỗi ngày Công bộ làm ra hàng trăm cái đèn l*иg, chỗ này của phường chế đèn này căn bản không đủ để thả, cho nên thường cách một đoạn thời gian, ông ta đều phải kéo xe xếp hàng, đem đèn l*иg từ Công bộ đến Thiên Hương lâu cất giữ, vừa vặn cũng là thuận tiện để kiểm kê số lượng, hằng năm đều là như thế.

Năm nay có lẽ là đi ra ngoài chưa nhìn hoàng lịch, trên đường đưa đèn l*иg đi còn đυ.ng phải Tạ tiểu quốc cữu, không chỉ bị cướp một cái đèn l*иg, còn bởi vì ngăn cản mà chịu bị đánh một trận, suýt chút nữa giao ra cái mạng già.

Tống Hạc Khanh phái người đang ở đường nghiệm thương, phát hiện trên người Uông Sĩ Lâm thật sự có vết thương chưa lành. Còn có người Công bộ làm chứng, từ ngày đó về sau, lão Uông không dám đưa đèn đến Thiên Hương lâu, chỗ nhiều người cũng không dám đi, mỗi ngày đều bận tới tối vắng người mới về nhà.

“Nhà ông ta ở chỗ nào?”

Thẩm vấn kết thúc, Tống Hạc Khanh ngồi phịch ở ghế, thay đổi tư thái uy nghiêm mới vừa rồi, xoa hai bên huyệt thái dương, ném vấn đề cho Trương Bảo.

Trương Bảo lật ghi chép nói: “Sống ở ngoài cửa Sùng Minh hẻm Nê Bồ Tát căn hộ thứ năm, nhà là do triều đình phân, Uông Sĩ Lâm này nguyên quán ở Dương Châu, lúc còn trẻ tòng quân, có lẽ là rất có bản lĩnh, ba mươi năm trước tới Kinh thành, triều đình không chỉ cấp nhà ở cho ông ta, còn sắp xếp việc làm ở Công bộ cho ông ta.”

Tống Hạc Khanh nhéo nhéo mi tâm, nhắm mắt suy tư nói: “Dương Châu, loạn ở Dương Châu ...”

Trương Bảo thở dài: “Loạn ở Dương Châu còn phải hơn mười năm sau mới bộc phát, đại nhân tuổi trẻ, không biết nơi giàu có này đã từng có quá khứ trải qua ít nhiều tàn phá, coi như bỏ qua một bên chuyện loạn ở Dương Châu, ba mươi năm trước, thành Dương Châu cũng không coi là một vùng đất trù phú, trận đại hạn hán này trăm năm khó gặp, chết nhiều người, haizz.”

Tống Hạc Khanh mở to hai mắt, ánh mắt tĩnh mĩnh.

Dương Châu từ xưa nhiều nước, trận hạn hán kia mạnh mẽ đến mức kì quặc, mức độ thảm liệt đến này còn được hậu nhân truyền miệng, nhưng theo như hắn biết, trận hạn hán kia sở dĩ nhiều người chết như vậy, cùng nói là thiên tai, bằng không nói là nhân hoạ.

“Trước tiên bắt giữ Uông Sĩ Lâm này...” Tống Hạc Khanh nói: “Ngươi chờ chút bảo Vương Tài mang vài người đến con hẻm Nê Bồ Tát, bảo hắn ta lục soát trong nhà một lượt, nhớ kĩ mang chó theo, trời nóng như vậy, thi thể cũng bắt đầu thối rữa rồi.”

“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.”

“Không cần bây giờ, đi ăn cơm trước đi.”

Tống Hạc Khanh không hiểu sao trong đầu hiện ra gương mặt tức giận kia của Đường Tiểu Hà, lẩm bẩm nói: “Sống là vĩnh viễn không làm hết việc.”

*

Bên trong Thiện đường, hôm nay bếp nấu món thịt Hợp Xuyên.

Đây là món ăn nấu không thêm ớt nhưng lại cực kì hợp với cơm, nấu cũng không tính là quá phiền phức, chỉ là cắt thịt giò heo thành từng miếng, phủ lên mì trứng gà rán nồi dầu, rán đến mức hai mặt vàng giòn, lại thêm gia vị rồi lại xào, lật xào đều đều thì có thể đưa lên nồi.

Trong gia vị chủ yếu thêm đường thêm giấm, cho nên khẩu vị chua ngọt, nhưng không mất vị mặn, lúc xào phối hợp măng và mộc nhĩ, nếm một miếng, cực kì tươi.

“Tiểu đầu bếp, ngươi làm thịt giấm đường ăn ngon thật nha!” Có người gào to nói với nàng.

Đường Tiểu Hà cười nói: “Đây không phải là thịt dấm đường gì, xem ra ngươi cũng không phải là đầu bếp.”

Nàng đảo cơm một nửa, lặng lẽ xới ra một phần, đem một vá lớn cho tạp dịch: “Ngươi làm thay ta một chút, ta đi một chút rồi quay lại.”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Tạp dịch tự nhiên nhận lấy muôi.

Đường Tiểu Hà cất hộp cơm, chuồn ra Thiện đường, một đường chạy đến cổng đại lao.

Nàng lau cái trán đầy mồ hôi, đối diện với viên coi ngục mắt sáng như kim cương nói: “Phiền đại ca tạo điều kiện, ta vào đưa hộp cơm, sau đó lập tức đi ra.”

“Đại nhân nói, người không có phận sự nghiêm cấm ra vào đại lao.” Quan coi ngục lời lẽ chính nghĩa.

Đường Tiểu Hà quan sát xung quanh, tiến tới trước khẽ nói: “Huynh đệ à, chúng ta đâu phải là chỗ xa lạ gì, đúng rồi huynh còn chưa ăn cơm đúng không? Đợi lát nữa huynh đến thiện đường, ta cho huynh thêm một cái đùi gà lớn.”

Quan coi ngục nhớ đến cái đùi gà thơm, gương mặt chính trực không khỏi giật giật, cuối cùng không tránh khỏi đường: “Nói xong rồi lập tức đi ra.”

“Được rồi đa tạ đa tạ, cả Đại Lý Tự vẫn là huynh thân với ta nhất!”