Chương 5: Thẩm vấn

Sảnh đường, chỗ thẩm vấn của Đại Lý Tự.

Đầu tiên Đường Tiểu Hà bị cảnh tượng người chết kí©h thí©ɧ, sau đó lại tới quỳ ở Đại Lý Tự hơn nửa đêm để thẩm vấn, cơ thể đã sớm không thể chống đỡ được, nửa người trên lung lay sắp ngã xuống.

Chủ bộ Vương Tài ngồi trên ghế mộc thẩm vấn hét lớn một tiếng: "Đường Tiểu Hà!"

Đường Tiểu Hà bị giật mình hoảng sợ vội vàng nói: "Có thảo dân!"

Vương Tài nói: "Theo như lời ngươi nói, sở dĩ ngươi phát hiện ra thi thể của Bạch Cửu Nương là bởi vì nửa đêm ngươi đói bụng nên muốn vào phòng bếp tìm thức ăn, nhưng ngươi cũng nói tối hôm qua Bạch Cửu Nương có tự mình đưa cơm tới cho ngươi ăn nhưng ngươi lấy lý do không đói để không mở cửa. Trước đó ngươi nói không đói bụng sau đó lại nói đói câu trước đá câu sau, đến cuối cùng là lời nào mới thật?"

Vẻ mặt của Đường Tiểu Hà ngây ra, mơ mơ màng màng cảm thấy mọi chuyện không ổn lắp bắp nói: "Những lời thảo…. Thảo dân nói đều là sự thật."

"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi đang trêu đùa bản chủ bộ!"

Đường Tiểu Hà luống cuống tay chân, sợ hãi tới mức nhắm mặt lại để mặc cho nước mắt rơi ra ngoài: "Không phải đâu, chủ bộ đại nhân, ta không trêu đùa ngài, ta thừa nhận khi đó ta có đói bụng nhưng trời đã tối, tục ngữ nói nam nữ thụ thụ bất thân, ta với Cửu Nương tỷ…. À không phải, nếu ta cho Bạch trưởng quầy đi vào phòng ta, chẳng phải sẽ khiến cho danh tiếng của nàng ấy bị tổn hại ư?"Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

"Nhưng những người khác nói Bạch Cửu Nương thường xuyên vào phòng bếp để ve vãn ngươi, sao ngươi cũng không lo lắng hiềm tị, đi còn cười nói với nàng ta, sao lúc đó ngươi không chú ý tới thân phận nam nữ thụ thụ bất thân gì đó?"

Đường Tiểu Hà rít gào ở trong lòng: "Bởi vì vốn dĩ ta là nữ nhân!"

Nhưng nàng không thể làm gì ngoài việc tuyệt vọng xoay người lại lay cánh tay của Mã Đại Tráng sốt ruột nói: "Mã đại ca, ngươi mau làm chứng cho ta, ta với Bạch chưởng quầy trong sạch, ta không hề có mối quan hệ mập mờ với nàng ấy!"

Mã Đại Tráng tỏ vẻ lo sợ, giương mắt nhìn Đường Tiểu Hà ánh mắt bỗng nhiên trở nên kỳ quái, nói thầm một câu: "Ta đã sớm bảo ngươi nên cách xa chưởng quầy một chút thì ngươi không nghe…."

Đường Tiểu Hà trợn tròn mắt lên, giọng nói nức nở: "Không phải như thế, Mã đại ca ngươi đang nói cái gì thế?!"

Đúng lúc này bên ngoài truyền tới giọng hô cao vυ"t: "Thiếu Khanh đại nhân tới!"

Vương Tài vội vàng đứng dậy đón tiếp, bước nhanh tới hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Thiếu Khanh đại nhân."

Tống Hạc Khanh quét mắt qua sảnh đường đi tới bàn xử án hỏi: "Thẩm vấn như thế nào rồi?"

Vương Tài đi theo sau báo cáo: "Bẩm báo đại nhân tính cả người làm thêm ở khác điếm và khách trọ thì có tổng cộng là mười ba người, toàn bộ đã được đưa đến đây để thẩm vấn. Trên cơ bản lời khai đã được ghi chép rành mạch rõ ràng nhưng chỉ có Đường Tiểu Hà lời trước đá lời sau. Lời khai cực kỳ mâu thuẫn nên thuộc hạ đang tự mình phúc thẩm."

Nghe xong lông mày của Tống Hạc Khanh nhảy dựng lên.

Lại là Đường Tiểu Hà.

Hắn đi tới ngồi xuống trên ghế mộc đặt sau bàn xử án tầm mắt nhìn về phía "quả dưa" đen sì đang quỳ giữa sảnh đường kia, cảm giác quen đau đầu quen thuộc bỗng xuất hiện, tay trái đưa lên xoa lông mày, tay phải tùy ý để trên chiếc trúc thanh ngọc trên cánh tay. Dưới ống tay màu son kia là bàn tay thon dài có thể nhìn thấy được khớp xương rõ ràng, làn da trắng sáng như mỹ ngọc sạch sẽ không tì vết.

Bàn tay trái đang xoa giữa lông mày thả xuống, ánh mắt lại nhìn về phía sảnh đường nhìn chằm chằm vào cái người nhỏ nhắn đang quỳ: "Ai là Đường Tiểu Hà?"



Giọng nói ấy vang lên trên đỉnh đầu như chiếc búa gõ một cái mạnh vào trái tim của Đường Tiểu Hà, khiến cho cả người nàng run rẩy. Vì thế cho nên nàng không chú ý tới rằng vị quan tứ phẩm của triều đình có giọng nói lạnh lùng này trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

"Có… Có thảo dân." Đường Tiểu Hà run run đáp lại.

Mệnh lệnh mạnh mẽ đè nén giọng điệu sợ hãi của nàng vang bên trên đỉnh đầu: "Ngẩng đầu lên."

Đường Tiểu Hà theo bản năng cắn chặt khớp hàm răng, từ từ ngẩng đầu lên.

Theo tầm mắt, màu đỏ son của công phục dần dần rơi vào đáy mắt nàng, màu son đó cực kỳ giống với màu máu tươi chảy xuống đầy đất đêm qua, vừa nhìn thấy đã ghê người.

"A!" Đường Tiểu Hà hét lên một tiếng, chưa kịp nhìn rõ người ngồi ở ghế mộc đằng sau bàn xử án đã nhanh chóng cụp mắt xuống, hai hàng nước mắt trào ra như mưa lạch cạch rơi xuống đất.

Tống Hạc Khanh nhìn xuống "thiếu niên" đang quỳ gối, làn da trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, trên mặt còn có chút trẻ con, dáng vẻ sợ hãi không kiềm chế được, giống như một con chim cút đang bo bo mình lại, khác xa với những tên nhóc khác, nhìn giống như các tiểu thư hơn.

Ngay lập tức hắn cảm thấy nghi ngờ, từ khi hắn nhậm chức ở Đại Lý Tự Thiếu Khanh tới nay, mặc dù thời gian không dài nhưng cũng đã xử lý nhiều vụ án mạng, tự mình đi thẩm vấn phạm nhân chưa tới một trăm thì cũng tám mươi, đối diện với người cũng xem như là có mắt nhìn, người nào đó có tâm tư bất chính, cơ bản chỉ cần hắn liếc mắt một cái là biết.

Nhưng cho dù nhìn Đường Tiểu Hà này như thế nào cũng không hề giống một tên nhóc choai choai mà là kiểu rụt rè nhát gan, không phải là loại người dũng cảm khi nhìn thấy cảnh tượng đó, càng không giống như hạng phạm nhân thích dùng mánh khóe.

Tống Hạc Khanh suy nghĩ đôi chút sau đó cất giọng: "Đường Tiểu Hà, bản quan hỏi ngươi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy có một tòa núi cao sừng sững đang đè lên đầu nàng, hai tai ong ong mơ màng run rẩy trả lời: "Bẩm đại nhân, tính cả tuổi mụ năm nay thảo dân mười bảy tuổi ạ."

Vậy năm nay mới mười sáu tuổi.

===

***

Tác giả có chuyện muốn nói:

Thật ra cũng muốn đổi cho nữ chính một cái tên phù hợp với logic một chút nhưng cảm thấy như thế sẽ kéo tiết tấu mạch truyện dài ra cho nên thôi (chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có lẽ sẽ sửa được trong tương lai) nữ chính làm giả hộ tịch rồi bị điều tra sau đó thành công lừa dối những chuyện xảy ra trong quá khứ, không viết nhưng cũng cảm thấy đoạn này nhàm chán (nhìn trời).Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel