Chương 6: Giam giữ

Tống Hạc Khanh nhíu mày: "Ngươi còn nhỏ như thế thì học được một thân trù nghệ từ ai?"

Đường Tiểu Hà nuốt một ngụm nước miếng, lo lắng đến mức suýt nữa cắn phải lưỡi: "Là bà nội của ta dạy, bà ấy mặc dù đã già nhưng khi còn trẻ đã luyện ra được trù nghệ tốt, món ăn nào cũng có thể làm được. Đáng tiếc các tửu lầu không nhận nữ tử vào làm cho nên cả đời bà ấy chỉ có thể bận rộn với cái nhà bếp ở nhà mình, ta kế thừa tay nghề của bà nội, không muốn sống ẩn dật như bà ấy vì thế đã tới kinh thành muốn xông pha ngoài đường kiếm tiền."

Tống Hạc Khanh nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Đường Tiểu Hà, khi nói rất có trật tự, điều này đã đánh bay sự nghi ngờ ở trong lòng hắn, cúi đầu bảo những người khác ghi chép lời khai lại: "Bản quan biết rồi."

Đường Tiểu Hà thở phào một hơi, cơ thể suýt nữa ngã xụi lơ trên mặt đất.

Mới vừa thả lỏng cảnh giác, âm thanh kia lại vang lên trên đỉnh đầu lần nữa, chẳng qua lúc này không phải gọi tên nàng mà là gọi Mã Đại Tráng.

"Mã Đại Tráng, bản quan hỏi ngươi, đêm qua từ giữa giờ Tý đến canh ba giờ Tý ngươi có nghe được tiếng động kỳ lạ nào ở sau bếp hay không? Ví dụ như tiếng cãi nhau chẳng hạn?"

Ánh mắt của Mã Đại Tráng tránh né, câu từ trả lời hàm hồ không mấy lưu loát: "Thảo dân…. Đêm qua thảo dân ngủ rất sâu nên không nghe thấy cái gì cả, sau đó bị tiếng la của Đường Tiểu Hà làm cho tỉnh dậy thì chạy tới đã thấy…. Thấy như vậy rồi." Hình như là theo bản năng hắn ra muốn đưa tay ra cọ cọ vào y phục muốn lau vết máu đã sớm được gió hong khô ở trên đó.

Trên người hắn ta và Đường Tiểu Hà đầy máu, trên giày cũng có máu dính vào, đây là sự chứng minh cho việc cả hai người đã xâm nhập vào hiện trường vụ án.

Ánh mắt của Tống Hạc Khanh dừng trên người Mã Đại Tráng, nhìn một lát sau đó trầm giọng hỏi một câu: "Đi ngủ không cởi y phục?"

Người bình thường khi ngủ mà nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì phản ứng đầu tiên sẽ là chạy tới xem tình huống như thế nào mới đúng, lo lắng đến mức giày cũng không đi nhưng Mã Đại Tráng này mặc y phục chỉnh tề trong ngoài có thứ tự không giống Đường Tiểu Hà cả người mặc trung y cũng bị dính đầy máu.

"Bẩm…. Bẩm đại nhân." Mã Đại Tráng né tránh ánh mắt của Tống Hạc Khanh: "Ban ngày thảo dân làm việc quá mệt mỏi nên theo thói quen mặc luôn y phục để đi ngủ ạ."

Tống Hạc Khanh gật đầu, híp đôi mắt lại, chăm chú nhìn Mã Đại Tráng lúc lâu sau đó mới thu hồi tầm mắt.

Sau đó lại hỏi thêm vài người nữa tương tự như thẩm vấn lại một lần. Thâm vấn xong, nên thả thì thả nên nhốt thì nhốt, tất cả phải chờ đến khi điều tra ra thêm manh mối mới có thể quyết định.

Đường Tiểu Hà không được may mắn như mấy người được thả kia, bởi vì là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án với lại cũng không có nhân chứng chứng minh sự trong sạch nên theo lý là bị bắt vào nhốt ở trong đại lao của Đại Lý Tự.

"Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra!"

Đường Tiểu Hà nắm lấy song cửa nhà giam kêu gào: "Người không phải do ta gϊếŧ! Không phải là do ta làm! Ta tới kinh thành chỉ vì muốn vào làm đầu bếp ở Thiên Hương Lâu, ta có động cơ nào để gϊếŧ người chứ? Hơn nữa, Cửu Nương tỷ đối xử với ta tốt như thế, ta còn chưa báo ơn cho tỷ ấy thì làm sao mà ta hại tỷ ấy được? Làm thế thì ta còn là người ư?"

Canh ngục cảm thấy phiền bèn lấy roi đập vào song cửa đại lao quát: "Im lặng cho ta! Nếu còn ồn ào nữa ta sẽ cắt lưỡi của ngươi."

Đường Tiểu Hà bị câu nói này dọa sợ ngay lập tức im lặng, có điều hai mắt lưng tròng, hít sâu lấy dũng khí nói tiếp: "Đại ca, phiền ngài giúp ta nói với Thiếu Khanh đại nhân một câu, thật sự không phải do ta gϊếŧ người. Hơn nữa, ta còn có chuyện quan trọng, mùng một tháng ba Thiên Hương Lâu sẽ tổ chức tuyển đầu bếp, ta đã tiêu tốn hai tháng rồi, ta không thể trì hoãn thêm nữa."

Canh ngục uy hϊếp nàng vài câu không thèm quan tâm đến nàng nữa xoay người rời đi.

Đường Tiểu Hà thò hai cánh tay nhỏ của mình ra bên ngoài vẫy vẫy: "Ế ế, đại ca, ngài đừng đi! Ngài mau quay lại đi! Mau quay lại!"

Thấy người không quay lại nữa Đường Tiểu Hà gấp đến mức dậm chân, xoay mặt nhìn thấy Mã Đại Tráng đang ngồi quay lưng ở phòng giam bên cạnh, cảm thấy nghi ngờ hỏi: "Mã đại ca, sao ngươi không nóng nảy một chút nào thế? Chúng ta đã bị nhốt lại, lỡ như bị xử thành hung thủ thì làm sao bây giờ?"

Ai ngờ hai bả vai của Mã Đại Tráng sụp xuống, xoay mặt trừng đôi mắt với Đường Tiểu Hà mắng: "Ngươi có thể im lặng được không? Lão tử đúng là cũng muốn một đao bổ ngươi ra."

Đường Tiểu Hà bị dọa sợ, hít một ngụm khí lạnh, không dám nhiều lời thành thật tìm một chỗ ngồi nghỉ tạm.

Nhưng nghỉ ngơi cũng không chợp mắt được tí nào, bỗng nhiên nàng nhớ tới chuyện gì đó giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mã Đại Tráng, ánh mắt run run, vẻ mặt ngạc nhiên.

Nàng suy nghĩ, vừa nãy hắn ta nói từ "cũng" đúng không?

Bên kia, bên trong thư phòng của Đại Lý Tự.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng lụa mỏng ở trên cửa sổ chiếu thẳng vào bản vẽ Tuế Hàn Tam Hữu đặt trên bàn. Trước tranh vẽ có bày một chiếc bàn được làm từ gỗ cây hoa lê, trên đó chất đầy cuốn công văn, có quyển chưa mở đang khép lại, có quyển chưa phê duyệt, tất cả chất lại tạo thành một ngọn núi nhỏ cao hơn đầu.

Tống Hạc Khanh đấm đấm cái đầu đang đau như muốn ngất đi, đọc kĩ lời khai lại một lần nữa: "Ta cần ngươi giúp ta một chuyện."

Thôi Quần Thanh ngồi trên chiếc giường nhỏ, giơ gương ra xử lý hai cọng tóc ở trên trán, nghe thấy câu hỏi đó thì giật mình, không tình nguyện cất gương: "Thiếu Khanh đại nhân có chuyện gì thế?"

Tống Hạc Khanh làm lơ đi câu hỏi giả tạo tên họ Thôi kia, nghiêm túc nói: "Nhân lực của Đại Lý Tự không đủ, ta cũng không muốn rút dây động rừng, nên ngươi mang mấy người ở Ngự Sử Đài lại đây, nhớ cải trang rồi mới tới, đi điều tra cái tên Mã Đại Tráng này một chút."

Nói xong thì đưa hộ tịch qua.