Chương 40: L*иg đèn da người

Đèn hoa đăng dày kín bầu trời, trên mặt đất người dàn như nước, khắp các hộ gia đình đều được thắp sáng lên.

Trên đường cái người đi kẻ lại chen chúc nhau, các khuê nữ cũng từ đó mà kết bạn, lấy ngọn đèn yểm hộ nhẹ liếc tình lang. Ông lão có mái tóc bạc trắng bán quán bên đường nặn đồ chơi từ đường giống y như thật hấp dẫn những đứa trẻ con tới gần, những tiếng cười giòn tan vang vọng phố xá. Nam nhân lẫn vào đám đông trên cổ là đứa con thơ trong tay là thê tử, đôi phu thê khi thì xem đèn hoa đăng khi thì trêu đùa con nhỏ, ba người nhìn nhau mà cười.

Bỗng nhiên, đứa bé cưỡi trên cổ phụ thân chỉ lên trời hỏi: “Mẫu thân, đèn kia là đèn gì ạ?”

Phụ nhân kia ngẩng đầu nhìn theo, vốn định trả lời không ngờ cũng nhíu mày, đập lên vai của phu quân hỏi: “Chàng xem cái đèn kia, trụi lủi, chẳng đẹp chút nào, giống như là có tay có chân, đó là đèn ngưu ư? Hay là đèn dương?”

“Không đúng, đèn ngưu hay đèn dương đều là nằm ngang còn cái kia là dựng đứng lên…. Giống người.”

Bên kia Đường Tiểu Hà và Tống Hạc Khanh đang trêu đùa nhau bỗng nhiên nghe thấy một đám người la hét ồn ào, có tiếng khóc lóc vang lên, nhóm phụ nhân bế con chạy về nhà, sắc mặt trắng bệch, trông miệng không ngừng niệm A Di Đà Phật.

Có người chỉ ngón tay lên không trung, miệng hét lớn: “Đó là người! Người bị chặt đầu!”

*

“Thi thể này đúng là của Tạ Trường Thọ, đầu và cơ thể được chia ra làm đôi, đến bây giờ chưa tìm thấy đầu, cả người không mặc y phục, cơ thể…”

Trong phòng nghiệm thi của Đại Lý Tự, ngỗ tác lau mồ hôi trên trán, xoay người thầm nói tục một câu.

Cho dù có cho toàn bộ ngỗ tác của kinh thành tới đây chắc chắn là không có ai là không sợ khi thấy qua tình trạng thi thể như Tạ Trường Thọ, chỉ nhìn thôi cả người đã bị cứng đờ, đầu lưỡi tê dại, tứ chi lạnh lẽo.Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

Tống Hạc Khanh tiến lên, rũ mắt đánh giá da người bọc xương đang đặt ở trên giường, duỗi tay nâng một góc, kiểm tra rồi mặt không đổi sắc nói: “Thi thể bị moi xương ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, bị ngâm trong dầu rồi sấy khô, da bị bầm tím, nghi ngờ bị đánh đập dã man khi còn sống.”

Trương Bảo đứng ở một bên nhanh chóng ghi lại, không dám qua loa một chút nào.

Đúng lúc này, thủ hạ tiến vào thông truyền: “Thiếu Khanh đại nhân, hiện tại Tạ thừa tướng đang đi tới phòng nghiệm thi.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Trong lòng Tống Hạc Khanh trầm xuống, sai người che vải bố lên thi thể lại sau đó xoay người đi về phía cửa.

Khi cách cánh cửa ba bước chân, hai cánh cửa đã bị một tiếng đá văng cái phăng, Tống Hạc Khanh giương mắt lên, đối diện với ánh mắt già nua đỏ ngầu vẩn đυ.c.

Đầu của Tạ Huyền vẫn đang đội hiền quan, mặc áo bào đen có hoa văn uốn lượn, lưng đeo đai ngọc, trên người vẫn còn mang theo mùi rượu, tất nhiên là mới từ cung yến chạy tới đây.

Quốc trượng Đại Ngụy, nguyên lão cả hai triều, từ sớm Tạ Huyền đã luyện được một thân khí thế không sợ Thần Phạt, áp chế người khác, nhưng giờ phút này, râu tóc run run, khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hạc Khanh, vẻ mặt sợ hãi lập tức bộc lộ, không giữ nổi bình tĩnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì thế hả? Tống tả khanh, ngươi nói đi, chiếc đèn bay ở trên trời kia sao có thể là Thọ nhi của ta chứ?”

Tống Hạc Khanh cong người thi lễ: “Hạ quan đang kiểm tra thân phận của người chết.”

Tạ Huyền bắt lấy cánh tay của Tống Hạc Khanh, hai mắt trừng lớn gào to: “Vậy ngươi mau nói cho ta biết, Đại Lý Tự của các ngươi đã điều tra ra được cái gì rồi? Đó có phải là Thọ nhi của ta hay không?”

Lời nói thật đến bên môi Tống Hạc Khanh cuối cùng hắn vẫn không nói ra. Ngừng lại một chút sau đó hắn cúi đầu lần nữa, giọng trầm xuống: “Tướng gia nén bi thương.”

Thoáng chốc Tạ Huyền như bị sét đánh trúng, hai chân mềm nhũn loạng choạng ngã ra sau, may mà có tùy tùng đỡ lấy kịp thời.

Ông ta thở hổn hển, lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, Thọ nhi của ta, Thọ nhi của ta…”

Ông ta đẩy tùy tùng ra, lảo đảo vọt tới bên mép giường chứa thi thể, vạch vải bố che trên mong kia, lúc nhìn thấy dấu vết trên da đó, Tạ Huyền hét lên một tiếng, như là muốn ngất đi.

“Con của ta! A!”

Tống Hạc Khanh quay đầu nhìn hình bóng mặc triều phục đang gào khóc kia, đưa mắt ra hiệu cho tùy tùng xung quanh, ý bảo bọn họ đừng đi tới quấy rầy.

Là người có quyền khuynh dã triều thì đã sao, lúc này cũng chỉ là một người phụ thân đã mất đi nhi tử của mình mà thôi.

Tống Hạc Khanh đi ra khỏi phòng nghiệm thi, nhìn bóng đêm trải rộng phía chân trời, thở dài, hoạt động cần cổ đã cứng đờ, quay người lại thì đυ.ng phải Đường Tiểu Hà đang ngồi ngơ ngác ở cửa.Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel

“Ôi!” Hắn che chỗ ngực đang nhảy loạn xạ lại, thở dốc nói: “Ngươi không đi ngủ mà ngồi xổm ở đây làm gì? Ngươi có biết là đã dọa chết người ta rồi không?”

Đường Tiểu Hà mở to hai mắt, ra vẻ đứng đắn nói: “Ta không ngủ được, ta cũng không nghĩ ra rốt cuộc là ai có thù oán lớn với Tạ Trường Thọ như vậy, gϊếŧ hắn ta đã đành còn lột da rút gân hắn ta ra để làm đèn l*иg, phải nói là thù hận này lớn đến bao nhiêu?”

Tống Hạc Khanh vẫn đang xoa ngực, nhíu mày nói: “Ngươi không nghĩ ra, ta cũng không thể nghĩ thông. Chưa nói đến việc là ai có lá gan này, ta đang thắc mắc người đó làm sao có thể thuận lợi đưa da người được làm thành đèn l*иg vào trong Thiên Hương Lâu để sắp xếp ở đó, làm sao có thể qua mắt được cả đống trạm kiểm soát? Hung thủ đã làm bằng cách gì?”

Đường Tiểu Hà nghĩ nghĩ, thuận miệng nói: “Có lẽ là người một nhà chăng?”

Vẻ mặt của Tống Hạc Khanh ngưng lại, hiển nhiên là bị câu nói này nhắc nhở nhưng ngay lập tức cảm thấy đau đầu, hai hàng lông mày nhăn chặt: “Giờ thì tốt rồi, một Thiên Hương Lâu đã mệt lại còn phải điều tra Công Bộ cho rõ ràng nữa, đúng là muốn ta mệt chết mà!”