Chương 38: Tìm kiếm Quốc cữu

Nghĩ đến hôm nay trời nóng bực, Đường Tiểu Hà sẽ tránh làm những món dầu mỡ đó, thịt sẽ được xé nhỏ làm thành thịt tương, ăn cùng một cái bánh nhỏ và hành lá, món chính cũng có thịt nhưng không có dầu mỡ. Ăn ngon miệng nhất là khi ăn cùng rau trộn gồm mầm hương xuân* và đậu hủ, thời tiết này mầm hương xuân cực kỳ xanh non quấy với đậu hủ cũng không cần quá lâu, chỉ cần cho thêm muối và vài giọt dầu mè đã làm được món ăn mà ngay cả thần tiên cũng khó cầu.

*Hương xuân: cây xoan hôi, hay còn được gọi là cây hương xuân hiện đang được người dân thành phố ở Trung Quốc rất được yêu thích. Ở một số nơi, giá của nó có thể đắt hơn cả thịt, lên tới 100 tệ/0.5 kg (khoảng 345.000 VNĐ). Mặc dù giá không rẻ nhưng người ta vẫn không cưỡng lại sự hấp dẫn của nó. Lý do là loại rau dại này có vị rất ngon, hàm lượng dinh dưỡng cao nên được nhiều người ưa chuộng.

Đường Tiểu Hà nấu cơm xong thì giao nhiệm vụ múc cơm cho tạp dịch, còn mình thì để một phần thức ăn vào hộp đựng đồ ăn lau mồ hôi đưa cho tên Tống cẩu quan.

Bên ngoài thư phòng, Đường Tiểu Hà gõ cửa: “Đại nhân, ta vào nhé?”

“Ừ…” Giọng điệu phát ra chứa sự mệt mỏi.

Đường Tiểu Hà đẩy cửa đi vào bị sắc mặt trắng bệch của Tống Hạc Khanh dọa cho nhảy dựng lên, nhanh chóng buông hộp đồ ăn xuống, cố gắng lay bờ vai của hắn nói: “Ngươi mau tỉnh lại đi, mau tỉnh mau tỉnh, sao ta có cảm giác hồn của người sắp bay đi thế? Ngươi bị sao thế này?”

“Hồn của ta không bay…” Hai mắt của Tống Hạc Khanh dần đen đi, nhìn vào hư vô, yết hầu khàn khàn nói: “Ta chỉ là… Buồn ngủ.”

“Buồn ngủ thì đi ngủ đi.”

Tống Hạc Khanh vừa nói chuyện vừa đưa tay phê ba cuốn sổ con, miệng lẩm bẩm: “Người ta nói lâu không ngủ thì không chết cũng sẽ lâm vào hôn mê.”

“Sao lão tử vẫn còn bất tử hả?”

Đường Tiểu Hà cảm giác trước mắt như có oán khí có thể đâm thủng nóc nhà bay lên trời kêu oan.

Nàng nhanh chóng cướp lấy cái bút trong tay hắn, ngượng ngùng nói: “Thiếu Khanh đại nhân bình tĩnh, muốn chết thì cũng phải cơm nước xong rồi lại chết, có chết thì cũng phải làm ma no còn hơn quỷ đói, ngươi nói có đúng không?”

Tống Hạc Khanh không lên tiếng, hai mắt vẫn dán chặt vào cuốn sổ con.

Đường Tiểu Hà đem bánh cuốn nhân thịt tương đến dưới mí mắt của hắn chặn đi tầm nhìn đến cuốn sổ con.

“Đại nhân há mồm.”

Tống Hạc Khanh há mồm, cắn một miếng bánh nhai nuốt xuống bụng, hai con mắt dần sáng lên.

“Cái này cuốn cái gì?” Hắn hỏi.

“Đậu hũ khô, vài gia vị đã tẩm ướp.” Đường Tiểu Hà trợn mắt nói dối.

“Thật thơm, lần sau ta muốn ăn cái này nữa.”

Trong lòng Đường Tiểu Hà vang lên tiếng chửi, tên cẩu quan này đúng là dễ bị lừa.

Không đúng, cũng không phải là dễ bị lừa nói đúng ra là do hình như hắn lười động não suy nghĩ, còn nguyên nhân vì sao—

Đường Tiểu Hà đưa mắt nhìn ngọn núi công văn chất đầy như vĩnh viễn cũng không thể xử lý xong kia, có hơi đồng tình với hắn.

“Ăn cơm xong thì đi ngủ một giấc đi.” Đường Tiểu Hà nói: “Bà nội của ta trước kia đã nói công việc làm mãi mãi không xong được, đời người lại chỉ ngắn ngủi vào chục năm cho nên lúc nghỉ vẫn cần phải nghỉ.”

Tống Hạc Khanh nhai bánh cuốn ‘đậu hũ khô’, âm thanh nghẹn nghẹn nói: “Không ngủ được.”

Đường Tiểu Hà: “Đang suy nghĩ tới bảo bối của ngươi sao?”

Tống Hạc Khanh: “Bảo bối nào của ta?”

Đường Tiểu Hà nói với vẻ nghi ngờ: “Trương lục sự nói bảo bối của ngươi bị kẻ trộm lấy đi, hiện tại cả Đại Lý Tự phải đi tìm cho ngươi.”

Tống Hạc Khanh ồ một tiếng, lười giải thích.

Đường Tiểu Hà cho là hắn cam chịu nên nói những câu thấm thía khuyên nhủ một hồi, cái gì mà tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cái gì mà cuộc sống phải có lúc này lúc kia, không thể cưỡng cầu, lời hay ý xấu chỉ nói một lần, cuối cùng còn vì dời lực chú ý của hắn mà còn ra vẻ thần bí nói: “Đúng rồi đại nhân, ta nói với ngươi chuyện kỳ lạ này.”

Hai mắt của Tống Hạc Khanh đăm đăm, miệng chóp chép, không biết linh hồn nhỏ bé đã chạy đến phương nào rồi.

Đường Tiểu Hà: “Hôm nay ta vì đi tìm A Tế mà đã đi vào một con hẻm nhỏ, bên trong vừa tối vừa lạnh, cực kỳ dọa người nhưng đoán xem ta đã phát hiện ra cái gì?”

“Vậy mà ta phát hiện là bộ y phục của Tạ Trường Thọ.”

Động tác của Tống Hạc Khanh lập tức dừng lại.

Lúc đó Đường Tiểu Hà vẫn còn đang đắm chìm vào nghi hoặc, không chú ý tới vẻ mặt của Tống Hạc Khanh, nhíu mày suy nghĩ nói: “Ngươi nói xem y phục của hắn ta sao lại xuất hiện ở đó? Chẳng lẽ hắn ta uống say rồi chạy vào đó để đi tiểu? Không đúng có đi tiểu thì cũng đâu đến mức phải cởi hết y phục? Kỳ lạ… Thật sự rất kỳ lạ….”

Đột nhiên Tống Hạc Khanh bắt lấy bả vai của nàng, lúc này gương mặt trầm xuống lạnh lùng, đôi mắt hồ ly trừng lớn, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Hẻm nhỏ là ở chỗ nào? Ngươi xác nhận đó là y phục của Tạ Trường Thọ ư? Hiện tại ngươi dẫn người đi tới đó nhặt y phục về cho ta, không không, ta đi cùng với ngươi, đi ngay bây giờ!”

Đường Tiểu Hà bị vẻ mặt này của hắn dọa sợ, không dám nói không chỉ ngơ ngác gật đầu.

Đi trên đường Đường Tiểu Hà quấn lấy Tống Hạc Khanh hỏi cho rõ ràng mới biết được không phải là bị mất bảo bối mà là quốc cữu bị mất tích.

Không tìm thấy Tạ Trường Thọ thì một nửa hạ nhân của phủ Thừa tướng đừng hòng nghĩ tới việc sống, đồng thời đây cũng là một vụ án khó nhọc mà Đại Lý Tự phải giải quyết.

Tống Hạc Khanh cũng phái người đi mời Triệu Quý Đông tới, lúc Triệu Quý Đông cưỡi ngựa đến Đại Lý Tự nôn nóng chờ một lúc đến khi thấy Tống Hạc Khanh trở về và thấy bộ y phục trên tay hắn, mắt Triệu Quý Đông lập tức rơi nước mắt, nói đây đúng là y phục của tiểu chủ tử, không có gì nghi ngờ nữa.

Tống Hạc Khanh lập tức phái người đi tìm xung quanh những con hẻm nhỏ bên cạnh, những chỗ gần đó cũng được kiểm tra lần hai, ngay cả khu bá tánh sống hay quán rượu đều có người đi tới cửa điều tra, các sai dịch của các cửa lớn cũng liên tiếp đi ra trả lời nói rằng không có ai thấy quốc cữu cả.