Chương 37: Đứa nhỏ kỳ lạ

“Cái gì? Không tìm thấy người đâu?”

Ở y quán, Đường Tiểu Hà nghe lão đại phu nói xong, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ nhìn vào căn phòng đằng sau chiếc rèm.

Lão đại phu thở dài: “Đúng vậy, ngủ một giấc dậy đã không thấy tăm hơi, cũng không biết là đi vào đêm hôm qua hay là sáng nay mới đi, dù sao lúc ta đến xem trên giường đã không còn người nào.”

Đường Tiểu Hà bắt đầu nôn nóng nhưng cũng không có nói gì nhiều thêm, đành phải gật đầu: “Vậy đi, nếu như ngài có tin tức gì của hắn ta phiền ngài nhất định phải sai người báo cho ta một tiếng.”

“Chuyện này là tất nhiên.”

Rời khỏi y quán, Đường Tiểu Hà đưa tay lên xoa xoa hai điểm thái dương, nhìn người tới người đi ở trên đường nhịn không được nổi giận: “Tên nhóc thối chạy loạn cái gì chứ? Trên người còn có vết thương nặng như thế lỡ như bị bọn người của Tạ Trường Thọ trả thù thì phải làm sao?”

Nàng nhìn bầu trời thấy thời gian cách buổi trưa vẫn còn sớm, không cần phải vội vàng chạy về nấu cơm, tính toán trước tiên đi tìm các chỗ lân cận xem có A Tế ở đó không.

Thời gian ba ngày hội đèn l*иg chính thức bắt đầu, trên đường hoa đăng dài như nước, dòng người chen chúc xô đẩy, đây là ban ngày mà đã chật kín người đi lại tự do trên đường phố rồi không biết ban đêm sẽ đông đến mức nào nữa.

Đường Tiểu Hà bị dòng người xô tới đẩy lui, phí hết sức lực mới đến bến tàu nơi A Tế đang làm việc.

Kinh thành được xưng là nơi bốn biển tụ về, tùy ý đi ra ngoài là có thể thấy được đường sông lưu chuyển, khắp nơi đều là kênh rạch, thuyền trên mặt nước đông đúc, cột buồm như rừng, đứng ở bên bờ từ sáng đến tối, đặc biệt là không bao giờ thiếu người kéo thuyền, mỗi khi thuyền cập bến một màn người mênh mông lập tức đi qua, hét to gọi nhỏ.

Nhưng hôm nay Đường Tiểu Hà không nhìn thấy cảnh trăm người kéo thuyền mà ngược lại thấy được một hình bóng quen thuộc lẫn trong đám người.

Người đó mặc công phục của Đại Lý Tự, tay cầm lưới đứng ở bên sông để vớt cái gì đó, lục sự Trương Bảo đứng ở bên bờ nghe thủ hạ báo cáo tình hình, đôi lông mày càng lúc càng nhăn chặt, cúi đầu ghi ghi nhớ nhớ trong danh sách.

Đường Tiểu Hà đi lại gần, tò mò nhìn xung quanh: “Trương lục sự, các ngươi ở đây làm gì thế?”

Trương Bảo há mồm bỗng nhiên nhớ tới việc này phải làm trong bảo mật nên khi lời đã đến miệng đành nuốt vào, thuận tiện bịa một lý do: “Đêm qua ở Đại Lý Tự có trộm lẻn vào, Thiếu Khanh đại nhân nói kẻ trộm đã lấy đi một kiện bảo bối cho hiện tại ta phải đi tìm từng nơi.”

“Ồ ồ, hóa ra là như vậy.” Đường Tiểu Hà nhắm hai mắt lại, thu hồi tầm nhìn: “Vậy các ngươi cứ từ từ mà điều tra, ta còn có chính sự nên đi trước.”

Vì sao đi tìm kiện bảo bối đó mà phải đi tìm ở trong nước thì Đường Tiểu Hà cũng không nghĩ nhiều, giờ trong đầu của nàng chỉ nhớ thương làm sao đi tìm được A Tế.

Nàng rời khỏi bến tàu, trở về đi tìm tiếp với hy vọng sẽ gặp được A Tế ở trên đường nhưng trước sau vẫn không thể thấy được hình bóng nhỏ gầy đó.

Đường Tiểu Hà cảm thấy hơi nhụt chí. Hơn nữa, đã gần đến giờ cơm rồi nên phải chuẩn bị về Đại Lý Tự nấu cơm, sau đó quay lại tìm A Tế.

Lúc nàng quay người lại, khóe mắt liếc qua con hẻm nhỏ mà A Tế từng trốn vào đó.

Con hẻm vừa nhỏ lại vừa tối, không có người thứ hai dám bước vào, đối lập với con đường cái sáng sủa nhộn nhịp.

Tâm tư của Đường Tiểu Hà khẽ nhúc nhích, cất bước đi qua, chờ đến khi đứng ở đầu hẻm, nàng thò đầu xem xét bên trong, hô: “A Tế? A Tế?”

Không có ai trả lời.

Hẻm nhỏ cực kỳ tối tăm, đứng ở bên ngoài nhìn vào không thể thấy được bóng người, chỉ có một mảng đen thùi lùi, còn có gió thổi vào khiến người ta lạnh thấu xương.

Da gà của Đường Tiểu Hà nổi lên, trong lòng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ rút lui nhưng nàng lo lắng A Tế sẽ ở bên trong, có lẽ hắn ta bị ngất xỉu nên không nghe thấy gì.

Hai con người bên trong nàng đấu tranh giãy giụa một phen cuối cùng Đường Tiểu Hà âm thầm cầu nguyện “Bà nội phù hộ”, nhấc chân dứt khoát kiên quyết đi vào.

Càng đi càng cảm thấy lạnh, có cảm giác như đi vào một hang động nào đó, nhưng so với bên ngoài thì nơi này cũng không đen đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay duỗi ra, ít nhất là có thể nương theo ánh sáng của mặt trời để đi.

Đường Tiểu Hà vừa đi vừa kêu tên A Tế, rất nhanh đã tới điểm cuối của cái hẻm, vừa hay đây là— Ngõ cụt.

“Aida, rốt cuộc ngươi đã đi nơi nào rồi?”

Nàng thở dài, xoay người muốn chạy thì dưới chân vướng phải vật gì đó, cúi đầu mới thấy đó một bộ y phục.

Nàng nhặt lên, muốn nhìn xem có phải là y phục của A Tế hay không nhưng khi cầm trên tay Đường Tiểu Hà đã xác định tuyệt đối không phải.

Thứ nhất, bộ y phục này được làm từ chất liệu phải mềm mại vô cùng, rất rõ ràng mặt vải này là hàng chất lượng cao. Thứ hai, trên y phục có dính mùi son phấn và rượu cực nồng, sao đứa nhóc như A Tế có thể dính phải được?

Có điều, Đường Tiểu Hà cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc.

Trong lòng nàng bắt đầu sinh nghi nhưng nghi ngờ cũng chỉ đến đó, nàng ném y phục xuống lập tức quay về Đại Lý Tự nấu cơm, đỡ phải bị tên cẩu tặc Tống Hạc Khanh kia chê nàng làm cơm chậm chạp rồi trừ tiền lương.