Sau nửa canh giờ, bên ngoài nội nha thư phòng vang lên hai tiếng đập cửa.
Tống Hạc Khanh đang bận phê sổ sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra một chút, Đường Tiểu Hà đi vào, mặt mũi cực kì khó chịu.
Tống Hạc Khanh ngẩng đầu nhìn thấy là nàng, không khỏi cười nói: “Ơ, sao lại là ngươi, bây giờ thiện đường phát triển đến mức đưa cơm tới tận cửa luôn rồi à?”
Đường Tiểu Hà ngoài cười nhưng trong lòng không cười, còn hừ một tiếng, đi qua đem hộp cơm đặt xuống bàn, giọng lạnh như băng nói: “Thuộc hạ tốt của ngươi đã chạy đi xem đèn l*иg cùng tức phụ của hắn rồi, ba ngày tới tự ta đem cơm cho ngươi, mau ăn đi, ăn xong ta tiện đem về.”
Tống Hạc Khanh nhìn chén cháo măng nấm hương được đặt trước mắt, thầm nghĩ tối qua mình chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới tiểu đầu bếp này đúng là để trong lòng.
Vả lại cũng phải nói, chén cháo này đúng là đã gợi lên một chút thèm ăn của hắn.
Hắn cầm lấy thìa, múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Trên đầu lưỡi, nấm hương mềm tan, miếng măng non giòn, hạt gạo được nấu nát nhừ, mùi thơm của gạo trắng cũng được phát ra, cùng với nguyên liệu nấu ăn ngon hòa cùng một thể, trong cháo không có nhiều gia vị, nửa thìa muối đủ để khơi dậy tất cả mùi vị, một ngụm vào bụng, răng môi thơm ngát.
Trong chốc lát, lục phủ ngũ tạng trống rỗng cả một đêm của Tống Hạc Khanh cũng thấy dễ chịu ấm áp, ngay cả tâm tình tích tụ cũng theo đó thoải mái không ít.
Hắn ngẩng đầu, muốn khen tiểu đầu bếp hai câu, kết quả thấy gương mặt suy sụp của đối phương, không nhịn được cười nói: “Người biết rõ thì sẽ biết là ngươi đến đưa cơm cho ta, không biết thì cho rằng ngươi đến tra khảo đấy, thấy ta thì cứ chán ghét như vậy sao?”
Đường Tiểu Hà “a” một tiếng, hiển nhiên mới đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, sau khi nàng kịp phản ứng Tống Hạc Khanh đang nói cái gì, gãi đầu một cái ão não nói: “Cũng không hoàn toàn là vì ngươi, sáng nay ta bị cướp túi tiền, có thể vui mới là lạ.”
Tống Hạc Khanh nhíu lông mày, dùng thìa khuấy cháo nói: “Còn có chuyện này? Phái người đuổi theo đi.”
Đường Tiểu Hà lắc đầu: “Cần gì làm phiền người khác vậy, tự ta đã một gậy đánh ngã tên tiểu tặc kia, lấy lại túi tiền rồi.”
Hai mắt Tống Hạc Khanh sáng lên, nhìn Đường Tiểu Hà, giọng điệu mang chút thật tâm thật ý kính phục: “Ngươi thật lợi hại.”
Đường Tiểu Hà chịu không được nhất là lời khen, khen một cái là phổng mũi ngay, lúc này tay nàng chống trên hông, cằm ngẩng cao: “Đúng vậy, ta là người thế nào chứ, nếu như ta không có chút tài năng, ta có thể ngàn dặm xa xôi đi tới Kinh thành sao? Chỉ do ta trung thực trung hậu, nếu không thì ta sớm đã bao vây đỉnh núi làm sơn vương đại nhân rồi.”
“Chuyện phạm pháp loạn kỉ cương không thể làm được.”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel
Quan viên đứng đầu cơ quan tư pháp tối cao của Đại Ngụy - người duy nhất nắm quyền Đại Lý Tự bây giờ - Đại nhân Tống Hạc Khanh đứng đầu tam tư pháp, yên lặng ăn cháo nói.
Đường Tiểu Hà nháy mắt sợ hãi, tranh thủ cười gượng: “Ta cũng chỉ nói một chút thôi, ta nhát gan lắm, ta không dám, lại nói hiện tại ta là một đầu bếp, ta có thể nấu ngon là tốt rồi, làm sao làm những chuyện hồ đồ kia.”
Tống Hạc Khanh gật đầu, rất hài lòng với giác ngộ này của nàng, cũng rất hài lòng với chén cháo nàng nấu.
Hắn lại múc một muỗng chuẩn bị đưa vào miệng, đồng thời nhớ tới hỏi: “Đúng rồi, ngươi vừa mới nói ngươi đánh gục tên tiểu tặc kia, bây giờ hắn ở nơi nào, bị bắt đưa vào lao ngục rồi à?”
Cái này dựa theo luật pháp Đại Ngụy, nhẹ thì vào lao ngục, nặng thì chịu nỗi khổ da thịt, dù sao cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Không có.” Đường Tiểu Hà nhanh miệng nói: “Ta thả hắn đi rồi.”
Thả đi rồi.
Ba chữ như sét sấm sét giữa trời quang, thiếu chút nữa Tống Hạc Khanh nhổ cháo trong miệng ra.
“Đợi đã.” Tống Hạc Khanh bị sặc cháo, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ, cực kì không thể tưởng tượng nổi, vừa ho khan vừa hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi làm gì hắn cơ?”
Lúc này Đường Tiểu Hà còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy biểu hiện của Tống Hạc Khanh, chỉ bất an lo sợ một chút nói: “Thả... thả đi rồi.”
Tống Hạc Khanh bỗng nhiên vỗ bàn “rầm” một cái, giận tím mặt nói: “Sao ngươi có thể thả tội phạm cướp bóc đi? Ngươi có biết cái này gọi là gì không? Ngươi chính là giúp người xấu làm điều ác! Nếu như hắn cướp tiền của người khác, vậy hành động của ngươi lần này chính là đồng lõa, là phải ngồi nhà lao cùng!”
Đường Tiểu Hà lập tức bị dọa đến mức không dám thở, khẩn trương đến mức tay nắm chặt góc áo, ngừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng… nhưng nếu như hắn bị các người bắt, nhất định sẽ bị xử phạt nặng, nếu như các ngươi cắt mũi hắn, nửa đời sau làm sao hắn sống nổi.”
“Ngươi còn biết trộm cắp cướp bóc phải xử phạt cắt mũi!”
Tống Hạc Khanh tức đến mức đứng dậy đi vài bước, chỉ vào Đường Tiểu Hà nói năng lộn xộn nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi bảo ta nói ngươi thế nào mới tốt đây!”
Đường Tiểu Hà ghét nhất là người khác để lộ biểu cảm thất vọng với mình, lúc này có chút nghẹn ngào, vẫn còn vịt chết mạnh miệng nói: “Tùy ngươi nói ta thế nào cũng được, dù sao ta cũng không hối hận khi thả hắn ta đi, tên nhóc đó nhỏ tuổi như vậy, dáng vẻ chỉ chừng mười một mười hai tuổi, cướp tiền sợ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, cho nó cơ hội hối cải để làm người mới tốt chứ.”Truyện được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T*Y*T và web ty*t novel
Lúc này Tống Hạc Khanh dừng chân lại, mắt hồ ly trừng trừng, nhìn chằm chằm cao giọng quát Đường Tiểu Hà: “Cơ hội này muốn cho cũng là quan phủ cho, tới phiên ngươi sao!”
Một tiếng quát lớn này thực sự quá mức vang đội, nước mắt Đường Tiểu Hà “vù” một tiếng rơi xuống, bước chân như đóng đinh tại chỗ, cúi đầu xuống không dám nhìn Tống Hạc Khanh, cũng không dám động đậy.
Hình ảnh này đặt trên người người khác, Tống Hạc Khanh nhất định sẽ không kiên nhẫn gầm thêm câu “Khóc cái gì mà khóc! Dáng vẻ không có tiền đồ!”, nhưng đặt trên người Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh nhịn không được nghĩ lại có phải bản thân hơi quá đáng hay không.
Gương mặt tiểu tử này nhìn vô tội muốn chết.