Chương 29: Quốc cữu

Khi đuổi theo, nàng cảm thấy dáng người này thật nhỏ, bây giờ nhìn thấy mặt, bộ dạng này, căn bản là một tiểu hài tử mười một, mười hai tuổi.

Đường Tiểu Hà nhíu mày, không vui hỏi: “Tuổi còn nhỏ không học hành đàng hoàng, học cướp tiền người khác, phụ mẫu ngươi dạy ngươi thế nào?”

Một cây mía ném mạnh quá ác, biểu cảm tiểu hài tử còn mơ hồ, đờ đẫn lẩm bẩm nói: “Phụ mẫu chết rồi, không có phụ mẫu.”

Đường Tiểu Hà chấn động trong lòng, vừa cẩn thận đánh giá tiểu hài này một lượt, thấy y phục hắn tả tơi, gầy như que củi, trong nháy mắt hiểu rõ, trong lòng tự nhủ thì ra là tên ăn mày nhỏ, cũng quá đáng thương rồi.

Nàng suy nghĩ, móc từ trong túi tiền ra một đồng tiền, giao cho hắn nói: “Nghe cho kĩ, ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ, không muốn so đo với ngươi, tiền này coi như ta mời ngươi ăn một bát mì, về sau không cho phép làm chuyện xấu, nếu không thì ngươi sẽ ngồi xổm trong đại lao đấy.”

Tiểu hài tử không nhận tiền, vẻ mặt vẫn thẫn thờ, chỉ là chẳng qua đôi mắt từ cúi thấp xuống, biến thành nhìn thẳng chằm chằm vào Đường Tiểu Hà, trong đó vẫn không có gợn sóng gì như cũ, tĩnh mịch bình tĩnh.

Đường Tiểu Hà thấy hắn không nhận, dứt khoát nhét tiền vào trong tay hắn, lời nói ý vị sâu xa: “Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi có tay có chân, đầu óc không có bệnh, ở đâu cũng không bị chết đói, huống chi đây là Kinh thành, bên trong khe gạch cũng có thể móc ra vàng, tiền tự mình kiếm được, mặc dù ít, nhưng an tâm xài, biết hay không?”

Tiểu hài tử không gật đầu cũng không lắc đầu, vẫn sững sờ nhìn Đường Tiểu Hà như thế.

Đường Tiểu Hà xua xua tay: “Được rồi, đừng ngồi xổm ở đây nữa, tranh thủ thời gian chạy đi, không thì chờ quan sai tới ta cũng không cứu được ngươi.”

Tiểu hài tử rốt cuộc mới phản ứng, lập tức đứng dậy, dáng người lưu loát đi vào ngõ nhỏ đen như mực bên cạnh, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Đường Tiểu Hà đứng dậy thở dài một hơi, quay người muốn về Đại Lý Tự, lại bị ánh mặt trời chói vào mắt làm cho choáng váng.

Đợi nàng dụi xong mắt rồi mở ra, trong nháy mắt đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Chỉ thấy cả đường sáng rực, cây du cao lớn bên đường treo đầy các l*иg đèn tinh xảo trên cây, bên trên đèn l*иg còn buộc dây lụa màu đỏ, khi gió nổi lên, dây lụa tung bay theo gió, liếc nhìn lại, sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Hai bên đường, các gánh hát, nhà ngói lớn đã mở cửa đón khách, nhóm các mỹ nữ từng người mặc sa y chải tóc búi, ai nấy như Tiên nữ hạ phàm, đứng trên lầu các cao cao vui cười đùa mắng, vung ống tay áo cùng quan khách chơi trốn tìm--

“Bên này bên này, Quốc cữu gia chạy lại đây, nô ở bên này.”

“Ha ha Quốc cữu gia đừng chỉ cố bắt lấy nàng ấy nha, nô ngay bên cạnh đây.”

Tên béo mập mắt buộc lụa hồng giống bị trêu cợt, trực tiếp móc từ trong ống tay áo ra một xấp tiền giấy dẫn dụ, lập tức đảo khách thành chủ, một tay bắt lấy một mỹ nhân.

“Ai nha Quốc cữu gia xấu lắm, tay đặt ở đâu đó, nô không chơi với ngài nữa.”

Đường Tiểu Hà nghe giọng dịu dàng mềm mại bên tai, ngửi mùi thơm son phấn bay trong không khí, quay đầu lại nhìn hướng tên ăn mày biến mất, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ.

Tâm tình nàng bỗng nhiên suy sụp vô cớ, bước chân chậm chạp trở lại Đại Lý Tự, lúc làm cơm cũng suy sụp.

Hà Tiến chạy lung tung đến sau bếp, thấy Đường Tiểu Hà giơ tay cầm dao bổ măng ra, động tác lão luyện lột ra lõi măng trắng như tuyết, không khỏi cảm khái nói: “Tiểu đầu bếp không chỉ nấu cơm ngon, mua thức ăn cũng thật tuyệt, măng ngon như vậy, bình thường đúng là không mua được, quả thực ứng với câu châm ngôn, người lanh lợi làm cái gì cũng lanh lợi, ta thấy cho dù ngươi không làm đầu bếp, làm những việc khác như thường có thể tạo ra thành tựu.”

Đường Tiểu Hà nhịn không được liếc mắt, lạnh giọng nói: “Ngươi thôi đi, không có chuyện gì không đến Điện Tam Bảo*, nói đi, Thiếu Khanh đại nhân lại muốn ăn cái gì.”

*Ý chỉ không có việc cần giúp đỡ thì sẽ không đến tìm

Hà Tiến bị nàng vạch trần, trong nháy mắt mặt như khóc tang: “Tiểu đầu bếp, giang hồ cấp cứu nha tiểu đầu bếp, không liên quan tới Thiếu Khanh đại nhân, liên quan đến ta!”

Đây là lần đầu Đường Tiểu Hà thấy dáng vẻ này của Hà Tiến, không khỏi nâng mặt lên hỏi: “Làm sao vậy?”

Hà Tiến: “Là như vậy, không phải sắp tới long thần của Thánh Thượng sao, dựa theo lệ cũ, Kinh Thành sẽ có ba ngày hội đèn l*иg, năm ngoái ta đồng ý với Tiểu Thúy phải đưa nàng ấy đi xem đèn, nhưng Đại Lý Tự chúng ta căn bản không có thời gian nghỉ hưu mộc, cho nên ta... Ta muốn xin nhờ tiểu đầu bếp, có thể trong ba ngày này, qua loa làm việc của ta, để ta đưa thê tử chưa qua cửa của ta đi chơi được không.”

Đường Tiểu Hà nghe xong lập tức đem dao phay cắm phập vào thớt, quay đầu không kiên nhẫn nói: “Ngươi có nhầm hay không, ta là một đầu bếp nấu cơm, ngươi lại để cho ta thay ngươi làm Thư lại thân cận? Sao ngươi không tìm người khác ấy?”

Hà Tiến ưỡn ngực nói: “Người khác cũng bận rộn, lại nói, ta cũng không dễ dàng gì mà.”

Đường Tiểu Hà kinh ngạc: “Ngươi đối xử với ta như thế mà không thấy thẹn à?”

“Hắc hắc, ai bảo hai chúng ta quen nhau.”

Đường Tiểu Hà rút con dao phay ra - cắt măng tươi non thành từng miếng nói: “Không giúp, thích tìm ai thì tìm đi, ta vừa thấy gương mặt của đại nhân nhà ngươi đã thấy tức giận rồi.”

Trong nháy mắt Hà Tiến ấm ức, ôm lấy cánh tay Đường Tiểu Hà bắt đầu kêu rên: “Đã nói thà hủy mười tòa miếu không hủy đi một cọc hôn nhân, mắt thấy sáu tháng cuối năm nay là ta có thể Tiểu Thúy cưới về nhà, tiểu đầu bếp, ngươi không thể thấy chết mà không cứu như này, ta không cùng nàng đi xem đèn chắc chắn nàng sẽ tức giận, nàng tức giận thì nàng sẽ không gả cho ta, nàng không gả cho ta, ta cũng không sống được, không sống được không sống được.”

Đường Tiểu Hà nóng nảy: “Ngươi buông ta ra! Ngươi còn như vậy ta cầm đao bổ ngươi bây giờ!”

Hà Tiến: “Không có được Tiểu Thúy cuộc đời còn ý nghĩa gì, ngươi đánh chết ta đi!”

Đường Tiểu Hà tức giận đến mức nghiến răng, thiếu chút nữa làm thịt Hà Tiến.