Chương 3: Án mạng khách điểm Tu Duyên

Bạch Cửu Nương ngồi trên ghế đẩu đưa lưng về phía cửa bếp, mặt đối diện với cái thớt, bóng lưng có chút cô đơn, im lặng, không giống với tác phong bình thường của nàng ta chút nào.

Đường Tiểu Hà cho rằng Bạch Cửu Nương đã đi ngủ rồi cho nên đi qua chạm vào bả vai của nàng ta một cái, kết quả cả người vẫn không nhúc nhích, mà Bạch Cửu Nương tự dưng ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hai con mắt trợn tròn lên.

Đường Tiểu Hà ngạc nhiên, cúi đầu nhìn xuống nháy mắt cả da đầu tê dại, suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

Chỉ thấy dưới đất đầy máu đỏ, Bạch Cửu Nương nằm trong vũng máu, trên cổ là miệng vết thương to bằng miệng bát, vì miệng vết thương còn mới nên máu đang chảy ra ào ạt.

“A!” Đường Tiểu Hà sợ tới mức hét lên một tiếng, ngồi bệt xuống vũng máu, giá cắm nếm cũng theo đó mà rơi xuống, dập tắt tia sáng cuối cùng trong phòng bếp.

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Nàng không đứng dậy nổi nên chỉ có thể liều mạng bò ra bên ngoài đồng thời kêu to: “Cứu mạng! Có gϊếŧ người! Gϊếŧ người!”

Người đầu tiên xông vào chính là Mã Đại Tráng, một chân đá văng cửa nâng Đường Tiểu Hà dậy hỏi: “Làm sao thế? Đã có chuyện gì xảy ra? Gϊếŧ người cái gì?”

Đường Tiểu Hà chỉ vào không gian tối đen như mực ở phía sau mình, không dám quay đầu lại, chức năng ngôn ngữ trở nên lộn xộn: “..... Cửu…. Cửu Nương tỷ… Cửu Nương tỷ bị người ta gϊếŧ rồi!”

Hai mắt Mã Đại Tráng trừng lớn ngay lập tức buông Đường Tiểu Hà ra nhào về phía Bạch Cửu Nương mà nàng đã chỉ, hét lên một tiếng tê tâm phế liệt: “Chưởng quầy!”

***

“Thi thể của Bạch Cửu Nương được phát hiện ở sau bếp của khách điểm Tu Duyên…”

Thôi Quần Thanh ngáp một cái rồi cúi đầu nhìn thi thể lười biếng nói: “Đặc điểm của nạn nhân đó chính là mặc bộ y phục dài và mỏng, màu đỏ nhàn nhạt, phần váy bên trong màu xanh lá, trên đó dính đầy máu, vết thương chí mạng nằm ở cổ, miệng vết thương sâu rộng, dài tầm ba tấc*, phần da bị cuộn lại vào bên trong thịt cho nên đó là vết thương trước khi chết, phán đoán ban đầu là do đồ vật nhọn ví dụ như dao gây ra thương tích.”

*một tấc = 10cm

Vị lục sự đứng phía sau Thôi Quần Thanh là Trương Bảo bỗng nhiên dừng bút, do dự một chút sau đó ngẩng đầu lên nói: “Thôi đại nhân, tiểu nhân đã nhậm chức ở Đại Lý Tự Khanh nhiều năm, chưa ăn qua thịt heo cũng đã thấy heo chạy, miệng vết thương này mặc dù dài và rộng nhưng ở hai đầu lại nhỏ hẹp, nhìn qua là biết bắt đầu khép lại, nặng nhẹ không có khác biệt, không giống như vết thương do dao nhọn để lại.”

Thôi Quần Thanh quay đầu, đôi mắt đào hoa chìm xuống, sâu bên trong là sự lạnh lẽo có thể làm chết người, bất thình lình nói một câu: “Hay là ngươi tới đây thử xem sao?”

Trương Bảo vội vàng lắc đầu, bàn tay cầm chặt bút cười mỉm thành thật ghi chép lại.

Thôi Quần Thanh hừ một tiếng, tỏ vẻ không vui, sau đó xoay người tiếp tục kiểm tra thi thể: “Tiểu gia ta tốt xấu gì cũng là giám sát ngự sử do Thánh Thượng thân phong, phòng ở chỗ Đại Lý Tự nhỏ hơn cả phòng ở bên chỗ Ngự Sử Đài nên ta không ngủ được cũng thôi đi, giờ mới sáng sớm tinh mơ, ta chưa kịp rửa mặt chải đầu đã chạy đến chỗ ngỗ tác ở Đại Lý Tự làm việc, các ngươi nên cảm thấy may mắn đi.”

Nói đến đây hắn ta lại ngáp một cái, quan sát thi thể đồng thời không quên móc một chiếc kính nhỏ từ trong lòng ra, sửa sang lại dung nhan của mình: “Có điều, Đại Lý Tự của các ngươi đúng là đủ tốt, chỉ trong vòng nửa năm mà Khanh đại nhân phải về quê chịu tang, rồi Hạc Khanh bỗng dưng tái phát bệnh tật, sau đó cái tên họ Tống vừa mới nhậm chức này phải đến Hình Bộ để chỉnh đốn và cải cách lại, hiện tại vụ án lớn nhỏ nào cũng bị đổ lên đầu Đại Lý Tự, làm lụng mệt mỏi đến mức bị bệnh, ngươi nói xem, Đại Lý Tự này của các ngươi có phải là ở chỗ phong thủy hoành hành hay không?”

“Tất nhiên là phong thủy của Đại Lý Tự kém hơn so với Ngự Sử Đài chứa khí vận may mắn rồi, ở đó toàn là nhân tài kiệt xuất của quốc gia mà.”

Một câu nói bất thình lình vang lên, giọng điệu nghiêm túc, ngay lập tức cả căn phòng đều im lặng.

Động tác khám nghiệm hiện trường của mọi người đồng thời dừng lại, nhìn thấy nam nhân mặc bộ y phục màu đỏ kia đi tới vội vàng khom lưng hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Thiếu Khanh đại nhân."

Thôi Quần Thanh nhìn nam nhân sở hữu gương mặt như khối băng, nở nụ cười đạm qua hình ảnh phản chiếu của tấm gương bỗng dưng cả người run lên, vội vàng cất gương đi, xoay người cười nói: "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, nghe nói gần đây Tống huynh bị ốm không nhẹ, sao không nghỉ ngơi cho khỏe mà lại đích thân chạy tới đây để phá án thế?"

Tống Hạc Khanh nhấc chân bước qua bậc cửa phòng bếp, nét mặt lạnh lùng, trong giọng nói ẩn chứa khí lạnh dày đặc: "Đây là vụ án của Đại Lý Tự phụ trách, bản quan còn chưa tắt thở thì sao dám làm phiền Thôi ngự sử hạ cơ thể cao quý xuống ra mặt thay?"

Thôi Quần Thanh cười cười, phất ống tay áo nói: "Lời này của Tống huynh hơi nặng nề rồi. Từ xưa tới nay, tam tư pháp đều là người một nhà với nhau, sao có thể nói là ra mặt thay được? Là việc mà Thôi mỗ nên làm."